Ba chiếc xe thể thao gầm rú chạy trên đường đưa tới vô số ánh nhìn, rồi lao thẳng đến mục tiêu thứ nhất - chung cư Đông An.
Trời dần tối, sau khi rời khỏi Cục 9, Trần Đức lập tức về nhà. Vừa đến cổng chung cư đã thấy Diêm Thanh Nhã mặc một chiếc váy bó sát người màu đỏ mận đi về phía mình. Dáng người quyến rũ theo từng bước chân giống như một con rắn tràn đầy ma mị.
"Bát Hoang, cuối cùng cậu cũng về, ban nãy có người bảo tôi đưa cái này cho cậu", trong tay Diêm Thanh Nhã cầm một lá thư.
"Ha, lão già này..."
Trần Đức nhận lấy rồi mở lá thư ra, phát hiện bên trong là một tấm thiệp mời. Anh cười lạnh một tiếng rồi ném tấm thiệp vào thùng rác cách đó 3m.
Xoạch một tiếp, tấm thiệp lập tức lọt vào chính giữa thùng rác.
"Thiệp mời của ai thế?", Diêm Thanh Nhã tò mò hỏi.
"Một người chết thôi", Trần Đức không giải thích gì nhiều, nói: "Chị Diêm, vừa khéo có chuyện định nói với chị luôn, có thể uống với tôi vài ly không?"
"Đương nhiên rồi, vừa hay đêm nay Mộng Mộng cũng không ở nhà", Diêm Thanh Nhã dịu dàng nghịch ngợm cười, đây là lần đầu Trần Đức mời cô ta uống rượu, nên trong lòng còn có chút vui vẻ.
"Được, vậy nửa tiếng sau đến nhà tôi nhé".
Trần Đức tự mình đi chợ mua một ít đồ ăn về rồi nấu ba món. Khi Diêm Thanh Nhã đến thì đồ ăn đã được bày hết ra bàn.
3 món ăn, 1 món canh.
Cá hấp, canh vịt, gà quay, dưa cải xào.
Ngoài bốn món ăn gia đình này thì còn có một bình rượu. Rượu này là rượu của Trương Thiên Dương cho, đã bị anh uống gần hết, chỉ còn lại nửa lít.
"Thơm quá!"
Vừa vào nhà, Diêm Thanh Nhã lập tức ngửi được một mùi hương nức mũi. Rõ ràng 3 món mặn, 1 món canh trước mặt chỉ là những món ăn bình thường, nhưng lại đầy đủ sắc hương.
Trông rất là ngon miệng!
Diêm Thanh Nhã vội nếm một miếng cá hấp, ánh mắt cô ta tức thì thay đổi.
Ngon ghê!
Diêm Thanh Nhã dám thề, từ bé đến giờ, cô ta chưa từng ăn món cá hấp nào ngon như vậy!
Thịt cá tươi ngon, không béo ngấy, mùi hương quấn quanh đầu lưỡi. Dù là một vài đầu bếp bên ngoài tự mình nấu cũng không thể làm được như vậy.
Sau đó, Diêm Thanh Nhã lại nếm mấy món còn lại, mỗi loại đều có bản sắc riêng và đều là món ngon khó gặp!
Nếu không phải tự mình nếm thử thì chắc chắn Diêm Thanh Nhã sẽ không tin sẽ có người lại có thể nấu mấy món ăn gia đình bình thường ngon như vậy: "Tôi cảm thấy sau này mình sẽ không thể ăn được đồ ăn do người khác làm nữa luôn ấy! Bát Hoang, không ngờ cậu lại có tài nấu nướng giỏi vậy. Với tài năng này thì sao trước kia cậu lại đi làm mướn lung tung chứ? Dù đi làm đầu bếp cũng có thể kiếm được mức lương cả năm, sáu số luôn đó".
"Thực ra trước đây chỉ muốn sống cuộc sống bình thường giản dị thôi", Trần Đức cười, rồi nâng ly rượu lên nói: "Nào, chị Diêm, tôi mời chị một ly, cảm ơn chị đã chăm sóc tôi trong mấy tháng qua".
"Giữa tôi với cậu mà còn cần nói vậy sao?", đôi môi đỏ mọng của Diêm Thanh Nhã khẽ cong, cũng nâng ly rượu lên, dịu dàng nói: "Chẳng phải người ta đã sớm là người của cậu rồi à? Đúng rồi, trong lén lút thì cũng đừng gọi tôi là chị Diêm, lúc không ai có thể gọi là Thanh Nhã".
Cô ta vừa nói xong, hai người đã uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
"Thanh Nhã..."
Trần Đức lại rót một ly, cụng ly với Diêm Thanh Nhã: "Tử Hàm xuất viện rồi".
"Vậy hả, tốt quá!", Diêm Thanh Nhã vui vẻ nói: "Lâu rồi không gặp cục cưng, sao cô bé không về nhà?"
"Gần đây đã xảy ra một số chuyện, nên tôi đưa con bé đến chỗ cô giáo ở tạm một đêm, hơn nữa...", Trần Đức ngừng một chút rồi nói tiếp: "Thực ra, hôm nay gọi chị tới là muốn nói với chị, lần này Tử Hàm xuất hiện, tôi định dẫn con bé chuyển đi khỏi đây".
Bàn tay kẹp đồ ăn của Diêm Thanh Nhã khẽ run, cô ta biết Trần Đức tìm mình có chuyện, không ngờ lại là chuyện này. Đôi môi đỏ mọng khẽ run, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy Bát Hoang? Lẽ nào... chị Diêm, không tốt ư?"
"Không phải".
Trần Đức lại uống một ly: "Trước đó tôi đã nói rồi mà, cuộc sống sau này của tôi chắc chắn sẽ không yên ả, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Mà giờ, đã có một số người đến tìm tôi. Tôi ở đây sẽ khiến chị và những hộ gia đình ở đây gặp rắc rối".
"Được rồi", Diêm Thanh Nhã không phải một người phụ nữ không hiểu chuyện, trái lại, cô ta còn rất biết điều, biết chắc là Trần Đức có lý do nào đó không thể xoay chuyển được.
Không thì, cậu ấy sẽ chẳng rời khỏi đây và cũng sẽ không bất ngờ mời mình ăn cơm, uống rượu.
Cô ta không có níu kéo, mà nói: "Cậu chuẩn bị đi đâu, có tiền chưa, nếu chưa thì tôi sẽ bán nhà đi xoay sở tiền nong giúp cậu mua một căn nhà mới".
Biểu hiện của Diêm Thanh Nhã khiến Trần Đức hơi giật mình, anh còn tưởng cô ta sẽ níu kéo, khuyên mình đừng đi, ai ngờ cô ta lại hiểu chuyện như vậy.
Có thể có một người phụ nữ như vậy, cũng rất may mắn.
"Không cần, tôi đã tìm được chỗ ở mới rồi, đợi tôi chuyển đến sẽ gửi địa chỉ cho chị. Đến lúc đó, nếu chị không ngại, có thể chuyển đến ở với tôi", Trần Đức nói.
Ở cùng nhau?
Diêm Thanh Nhã nghe thấy 3 từ ấy thì không khỏi giật nảy mình.
Cô ta quả thật là vui vẻ muốn xỉu!
Có điều, bây giờ còn chưa được.
"Bên này còn có Mộng Mộng, hình như con bé có thành kiến gì đó với cậu. Thế nên, đợi con bé không còn ý kiến nữa, tôi sẽ tìm cơ hội dọn đến".
"Được".
Bất kể là đồ ăn, rượu hay là người cùng ăn thì đây cũng là bữa cơm mà Diêm Thanh Nhã thích nhất. Có điều, Trần Đức phải đi, nên cô ta vẫn hơi buồn.
Ăn cơm xong, Diêm Thanh Nhã chủ động đứng dậy dọn dẹp chén đũa, rửa sạch phòng bếp y như một cô vợ nhỏ của Trần Đức.
Diêm Thanh Nhã trốn trong phòng bếp rửa xong một cái chén cuối cùng bèn lấy một viên thuốc đen tuyền từ trong người ra. Nó là viên thuốc mà lần trước Trần Đức đã đưa cho cô ta.
"Có lẽ đây là lúc ăn mày rồi, cũng không biết có hiệu quả nhiều không. Nếu là Bát Hoang đưa thì chắc có thể khiến người ta cảm thấy hài lòng nhỉ?"
Diêm Thanh Nhã vẫn nghĩ rằng Phục Nhan Đan giống như mấy thứ thuốc trợ hứng như "thuốc kích dục" hay "thuốc mê tình"... Cô ta cầm nó trong tay mà trái tim đập thình thịch, rồi sau đó bỏ vào miệng, nuốt xuống.
"Bát Hoang".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT