“Thì ra là thế!”, Trần Đức giật mình, khó trách Tưởng Sơ Linh lại kiêu ngạo như thế. Anh chợt nhớ lại lần đầu gặp mặt Giang Hồ Hải, chẳng phải ông ta cũng kiêu ngạo giống vậy sao?
“Sư huynh, anh gọi anh ta là gì?”, Tưởng Sơ Linh nhíu mày khi nghe cách xưng hô của Giang Hồ Hải.
“Chuyện của ông thì ông tự giải quyết cho tốt, tôi không xen vào!”, Trần Đức bỏ lại một câu, sau đó quay trở về chỗ của mình, tiếp tục uống rượu.
Giang Hồ Hải vội lôi Tưởng Sơ Linh đến ban công nhà bếp, chẳng mấy chốc, tiếng tranh cãi của hai người vang lên, còn có âm thanh bất đắc dĩ và tràn đầy khó hiểu của Tưởng Sơ Linh.
Cô ta sầm mặt, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Giang Hồ Hải lại làm như vậy. Đã sinh ra làm người đáng lẽ nên có một chút lòng tự trọng, sao phải hạ mình làm nô bộc cho người khác?
Giang Hồ Hải cảm thấy rất bất đắc dĩ, đối với một cô gái trẻ chưa từng trải qua sinh tử tồn vong thì dù có thuyết phục cỡ nào, cô ta cũng không hiểu được những đạo lý trong đó.
“Em đừng xen vào mối quan hệ giữa anh và chủ nhân, còn những thứ khác, tất cả đều không thay đổi”, Giang Hồ Hải không muốn tiếp tục giải thích, ông ta hỏi: “Em có đồng ý không?”
“Được!”
Tưởng Sơ Linh càng thêm chán ghét Trần Bát Hoang. Giang Hồ Hải vốn là sư huynh của cô ta, nhưng không biết bị trúng thứ thuốc mê gì mà ngay cả lòng tự trọng của mình cũng không cần.
Cô ta đồng ý nhưng với thái độ giận dữ, kế đó xoay mặt đi, không muốn để tâm đến Giang Hồ Hải nữa.
Sau khi rời khỏi nhà bếp, Giang Hồ Hải liền tranh thủ nói: “Chủ nhân, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Lão tổ nhà họ Hàn – Hàn Huyền Tông đã xuất quan!”
“Ừm, tôi biết rồi, sư muội của ông còn bị ông ta chọc cho một đao!”, Trần Đức hờ hững cầm chai rượu rót cho Giang Hồ Hải một ly: “Uống không?”
“Cảm ơn chủ nhân!”
Giang Hồ Hải bưng ly rượu lên, uống một ngụm. Ông ta lập tức nhận ra đây không phải rượu bình thường, mà là hàng cực phẩm trong số các loại rượu hảo hạng.
Khựng lại vài giây, ông ta lại nói tiếp: “Sơ Linh đã nói chuyện của muội ấy cho tôi biết, điều tôi muốn nói là ba tiếng trước, Hàn Huyền Tông đã công bố một tin tức tại Giang Bắc, nói rằng ngày mốt, ông ta sẽ tổ chức tiệc mừng thọ lần thứ 90 của mình!”
“Tiệc mừng thọ”, Trần Đức hỏi: “Lão già kia định chơi trò gì?”
“Không rõ lắm, tuy nhiên, tôi cảm thấy lần này… hơn phân nửa là nhắm vào chủ nhân. Cậu có muốn tạm lánh đi một thời gian hay không?”, Giang Hồ Hải vô cùng lo lắng.
Hàn Huyền Tông bắt đầu tu luyện từ năm mười mấy tuổi, sau mấy mấy chục năm luyện võ, thì ở cái nơi nhỏ bé như Giang Bắc và thành phố Tần, thực lực của ông ta có thể nói là trâu bò nhất, mạnh nhất và có lai lịch dài nhất.
Ông ta là lão tổ nhà họ Hàn, đồng thời cũng là hội trưởng Hiệp hội tu võ tỉnh Hoa Bắc.
Tỉnh Hoa Bắc bao gồm ba thành phố lớn: Giang Bắc, thành phố Tần và Thâm Đô. Trong đó, Giang Bắc là phồn hoa nhất, thành phố Tần xếp thứ hai, Thâm Đô đứng cuối cùng.
Hàn Huyền Tông có thể trở thành hội trưởng Hiệp hội tu võ của cả ba thành phố này, có thể tưởng tượng ra được thực lực của ông ta mạnh bao nhiêu.
“Việc ông ta trở thành hội trưởng hiệp hội tu võ đã là chuyện của nhiều năm về trước”, Giang Hồ Hải nói: “Lần này ông ta trở về, tôi có đứng từ xa quan sát và nhận thấy rằng ông ta đã mạnh hơn so với trước kia, hơn nữa không chỉ hơn một cấp. Cũng không biết trong buổi tiệc mừng thọ lần này, ông ta định giở trò gì. Chủ nhân, tôi cảm thấy cậu nên tránh đi đầu sóng ngọn gió”.
“Ting!”
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Đức đột nhiên rung lên, là Trương Thiên Dương gọi đến: “Cậu Trần, không hay rồi, đã xảy ra chuyện lớn!”
Sau khi xác nhận chắc chắn là Trần Đức đang nghe máy, Trương Thiên Dương tỏ vẻ lo lắng nói: “Mười phút trước, tôi nhận được một tấm thiệp mời sinh nhật, là của lão tổ nhà họ Hàn – Hàn Huyền Tông. Ông ta mời tôi ngày mốt đến Hàn viên dự tiệc mừng thọ của ông ta!”
“Tôi có hỏi thăm thử thì biết được không chỉ riêng tôi, mà gần như toàn bộ giới thượng lưu của thành phố Tần đều nhận được thiệp mời, kể cả nhà họ Tạ. Người đứng ra tổ chức tiệc mừng thọ lần này chính là bọn họ”.
“Có tin tức nói rằng nửa tiếng sau, Hàn Huyền Tông sẽ đến thành phố Tần. Cậu Trần, tôi nghi ngờ lần này… là nhắm vào cậu đấy!”
“Không cần nghi ngờ làm gì, mục tiêu của bọn họ chính là tôi. Nếu không thì cần gì phải chạy đến thành phố Tần để tổ chức tiệc mừng thọ?”, Trần Đức cười nói: “Ngày mốt, ông cứ đến tham gia tiệc mừng thọ đi, yên tâm, không có việc gì đâu!”
Trương Thiên Dương vốn định khuyên Trần Đức tránh đi, trốn càng xa càng tốt.
Mặc dù năm đó, có lời đồn rằng Hàn Huyền Tông đã bại dưới tay Tạ Phương Kiệt, nhưng hiện tại, mặc dù biết Tạ Phương Kiệt đã chết, ông ta vẫn nhất quyết tổ chức tiệc mừng thọ.
Việc này nói rõ một điều, đó chính là thực lực của Hàn Huyền Tông bây giờ chắc chắn mạnh hơn Tạ Phương Kiệt, hoặc là ông ta nắm trong tay con át chủ bài nên có lòng tin rằng mình sẽ thắng.
“Được rồi, cậu Trần, cậu cẩn thận đấy!”, cuối cùng, Trương Thiên Dương lựa chọn không khuyên nhủ Trần Đức. Quen biết người thanh niên này đã lâu, ông ta hiểu rất rõ anh, biết chắc một khi anh đã quyết định thì dù có khuyên cách mấy cũng vô dụng.
“Giang Hồ Hải, tôi giao cho ông một nhiệm vụ”, sau khi cúp điện thoại, Trần Đức ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ông đến Tập đoàn Dược Thiên Vũ, thay tôi bảo vệ Tống Ngữ Yên và Lâm Dao”.
“Được!”, Giang Hồ Hải đáp: “Chủ nhân, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ hai người họ”.
Sau khi cam đoan, Giang Hồ Hải không chút chần chừ, lập tức khởi hành đến Tập đoàn Dược Thiên Vũ.
Trần Đức gửi cho Tống Ngữ Yên một tin nhắn, thông báo về việc của Giang Hồ Hải, kế đó, anh quay đầu nhìn về phía Tưởng Sơ Linh ở cách đó không xa: “Xem ra lão già kia không nóng vội như cô nói, đêm nay, ông ta không có ý định đụng đến tôi”.
“Hừ, không nghe mọi người khuyên thì sớm muộn gì cũng chịu thiệt, anh tự giải quyết cho tốt, nếu ngày nào đó có chết thì cũng chớ trách người Hoa Hạ chúng tôi không giúp anh”, Tưởng Sơ Linh thu dọn quân trang của mình, chuẩn bị quay về Bộ báo tin. Cô ta sẽ báo cáo chi tiết cho Cao Sĩ Long, về phần ông ta quyết định như thế nào thì cô ta không thể làm chủ được.
Kể từ khi biết Giang Hồ Hải trở thành nô bộc của Trần Đức, Tưởng Sơ Linh luôn tỏ thái độ khó chịu với anh, trước khi đi, cô đã mạnh tay đóng sập cửa.
“Ồ, có cá tính đấy!”
Trần Đức nhếch miệng cười, anh vốn không để tâm đến những hành động mang tính cảm xúc kiểu này, sau khi uống hết một ngụm rượu, anh rời khỏi nhà, đi đến bệnh viện 308.
Lão già Hàn Huyền Tông muốn diệt cả nhà anh, mà anh chỉ có một người thân duy nhất, đó là Tử Hàm.
Cho nên, anh phải đảm bảo sự an toàn của cô bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT