Anh ta khẳng định một cách chắc chắn, Trần Đức tuyệt đối không nói sai.
Cũng như chuyện anh nói có thể trị khỏi bệnh lao phổi, thì chắc chắn có thể trị được, nói chân anh ta sẽ bị đau, thì đúng là đã xuất hiện cảm giác đau đớn!
Nhớ lại vừa rồi vì muốn giữ mạng cho Trần Đức mà bảo anh có vấn đề về đầu óc, Hà Đồn không khỏi cười gượng: “Trần Đức, xin lỗi, lúc nãy…”
“Không sao, tôi và anh vốn là bạn bè mà”, Trần Đức hiểu ý của Hà Đồn, nên không trách móc gì anh ta, ngược lại vẫn chuyên tâm giúp anh ta đả thông kinh mạch.
Từng cơn đau đớn xông lên buốt óc, nhưng từ đầu đến cuối Hà Đồn không rên một tiếng.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc Trần Đức cũng rít kim châm ra, lại mang cao dán đến đưa cho Hà Đồn: “Mỗi này dán một miếng cao này lên, đến khi khỏi hẳn mới thôi, nhanh thì nửa tháng, lâu là hai tháng chân anh sẽ khỏi, đến khi nó khôi phục cảm giác, thì phải tập vật lý trị liệu nhiều hơn, lâu lắm mới đi trở lại, có thể ban đầu sẽ chưa quen đâu”.
Vừa nói vừa giúp Hà Đồn giải huyệt đạo.
“Trần Đức, cảm ơn cậu, vô cùng cảm ơn cậu!”, Hà Đồn rõ ràng nhận ra, hai chân của anh ta đã có khởi sắc, không còn đơ cứng như trước đó nữa, nếu như không phải đi đứng bất tiện, anh ta nhất định sẽ quỳ xuống cảm ơn Trần Đức.
“Khách sáo vậy làm gì chứ, ngày xưa chú Hà chăm sóc cho tôi, bây giờ tôi lại chăm sóc cho anh, đó là đương nhiên”, chút bệnh vặt này chẳng là gì đối với Trần Đức, anh hoàn toàn không quá đặt nặng trong lòng.
“Bát Hoang!”
Dì Trương đứng dậy khỏi sô pha, cơ thể già nua kích động run lên, vành mắt đỏ hoe: “Cháu là ân nhân của cả nhà chúng ta, sau này nếu dì hay Hà Đồn có thể giúp gì được cho cháu, đừng ngại cứ cho cả nhà biết nhé!”
“Dì Trương”, Miêu Tiểu Thanh nhận ý tốt của bà: “Lần này bọn cháu tìm dì đúng là có việc thật, bọn cháu muốn tìm hiểu một chút về thân thế của Trần Đức, hồi chú Hà còn sống có từng nói gì không ạ?”
“Thân thế à…”
Dì Trương ngẫm nghĩ thật kỹ một hồi: “Có, Bát Hoang, cháu coi đó, cái trí nhớ của dì… Hồi chú Hà còn sống từng nói với dì, sau này nếu gặp lại cháu, nhất định phải đưa một thứ cho cháu!”
“Bát Hoang, nào, đi theo dì!”
Dì Trương kéo theo Trần Đức bước ra ngoài cửa.
Mở cửa ra liền nhìn thấy ngay bên ngoài, Thang Yến bị trói gô vào tay vịn cầu thang, mồm bị nhét một chiếc bít tất.
Nhìn thấy Trương Ngọc Tiên, Thang Yến không ngừng giãy giụa, dường như muốn nói gì đó, nước mắt không ngừng trào ra hai hốc mắt.
“Haizzz…”
Trương Ngọc Tiên thở dài, không nói nhiều lời.
Con người như Thang Yến không đáng để cảm thông!
Tuy bà là mẹ chồng, nhưng cũng coi như là rộng lượng, chỉ là rộng lượng cũng có giới hạn, Thang Yến từ lâu đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bà.
Ngày xưa là vì hy vọng con trai có người hủ hỉ tuổi già, nên bà không thể không nhẫn nhịn.
Còn bây giờ…
Hà Đồn đã có hy vọng, bệnh của bà cũng rất có thể sẽ khỏi hẳn, người đàn bà độc ác Thang Yến này không cần tồn tại trong nhà của bà nữa.
Bà dẫn theo Trần Đức, một lần nữa bước lên sân thượng.
Từ dưới gầm giường, bà lôi ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bề mặt phủ bụi, rõ ràng đã rất lâu không có ai đụng tới.
“Đây là di vật chú Hà để lại, bên trong là những thứ ông ấy gom nhặt được hồi nuôi bọn trẻ”, Trương Ngọc Tiên mở chiếc hộp gỗ, trong hộp đựng rất nhiều đồ vật.
Nào là chuông, mặt dây chuyền, thậm chí có cả tiền cổ nữa, thứ nào thứ nấy đều được bảo quản rất tốt, dùng bao ni lông bọc kín lại.
“Chú Hà cháu nói, mấy thứ này, mai mốt bọn trẻ lớn lên, hay là trở về muốn lấy lại thì đưa, ông ấy coi chúng là báu vật, cất giữ rất kỹ, nói mỗi thứ đều có liên quan đến thân thế tụi nhỏ, hoặc là đồ lưu niệm duy nhất của cha mẹ để lại”.
Dường như chìm vào hoài niệm lại quá khứ của chú Hà, vành mắt Trương Ngọc Tiên ửng đỏ, hai hàng lệ rưng rưng, bà vội vàng quệt đi, gắng gượng tươi tỉnh trở lại, lấy ra một cái túi nhỏ: “Cái này là của cháu đây”.
“Chú Hà cháu nói, cháu là đứa trẻ đặc biệt nhất, phần lớn bọn trẻ bị vứt bỏ đều không có tên, thế nhưng bố mẹ của cháu lại để lại tên cho cháu”.
Trương Ngọc Tiên cầm cái túi, thận trọng giao cho Trần Đức: “Nếu chú Hà thấy cháu lớn lên đẹp trai, tiền đồ rộng mở như vậy, chắc chắn sẽ vui lắm, nhất định sẽ uống rượu”.
“Đúng vậy nhỉ”.
Trần Đức cầm cái túi, cảm thấy nặng trịch.
Trong đầu, hình bóng người đàn ông năm xưa mập mờ hiện ra.
Mỗi lúc đau buồn, ông ấy sẽ uống hai hớp rượu.
Mỗi lúc vui vẻ, ông ấy cũng sẽ uống hai hớp rượu.
Mỗi lúc chẳng vui chẳng buồn, ông ấy vẫn uống hai hớp rượu.
Có thể nói, chính vì chịu ảnh hưởng của chú Hà một cách vô thức mà anh mới thích uống rượu như vậy.
Trần Đức trịnh trong mở cái túi ra.
Trong túi chỉ có hai thứ.
Một thanh kiếm ngắn không có vỏ.
Một cái tã nhỏ xíu.
Trong thoáng chốc nhìn thấy thanh kiếm, trong cơ thể Trần Đức bất chợt nảy sinh một cảm giác gắn bó như máu thịt!
Là linh khí!
Hơn nữa…
Ít nhất là linh khí thượng phẩm!
Bởi vì chỉ có linh khí thượng phẩm mới có thể lấy máu nhận chủ nhân, và cũng chỉ có lấy máu nhận chủ mới sinh ra cảm giác gắn bó máu thịt như thế!
Cầm thanh kiếm lên, cảm nhận được kiếm khí bén ngót của nó, Trần Đức vô cùng kinh ngạc.
Linh khí loại này, người thường không có khả năng sở hữu.
Cho dù có là võ giả đi nữa cũng chưa chắc có được, ví dụ như Tạ Phương Kiệt, tuy hắn thân phận rất cao, nhưng vũ khí hắn sở hữu chỉ gần đạt tới mức độ linh khí, ngay cả linh khí hạ phẩm cũng chưa phải.
Còn Giang Hồ Hải bị anh thu nhận làm nô lệ, cũng chỉ sở hữu linh khí hạ phẩm, theo lời ông ta thì ông ta có được một cách tình cờ, sau khi có được luôn luôn mang theo bên mình, coi như báu vật quý giá nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT