Bát Gia Tái Thế

Chương 260: Cố nhân


2 năm

trướctiếp

Tám người trong số đó đang khiêng một hũ tro cốt khổng lồ!

Hũ tro cốt đó giống hệt chiếc hộp đựng đầy tro cốt được đặt tại cổng lớn nhà họ Hàn trước đó!

Và bóng dáng người đi phía trước không phải là Trần Bát Hoang thì là ai?

Tưởng Sơ Linh thực sự không dám tin vào màn hình giám sát trước mắt, nhưng sau khi cô ta tới đây tiến hành kết hợp điều tra phỏng vấn với Giang Bắc, chỉ đạt được một đoạn video này!

Suy đoán từ mặt thời gian, thời điểm Trần Bát Hoang xuất hiện đó tương đối ăn khớp với khoảng thời gian nhà họ Hàn diệt vong.

Nội tâm Tưởng Sơ Linh như sóng trào biển động.

CCTV mới được công bố, cũng là đoạn video duy nhất ghi được hình ảnh của Trần Bát Hoang.

Cô ta không dám chần chừ mà lập tức lấy điện thoại, chuẩn bị báo cáo với cấp trên hỏi cách giải quyết chuyện này.

Suy cho cùng, chuyện liên quan tới Trần Bát Hoang có vướng mắc tới thân phận của anh cùng một số mối quan hệ với chính phủ, sự việc liền trở nên khá phức tạp, trong đó còn có ân oán giữa các võ giả, phức tạp càng thêm chồng chất.

Cô ta nhất định phải xin chỉ thị từ cấp trên hỏi xem nên để giải quyết đoạn CCTV này thế nào.

"Cô gái à…. đừng nóng vội báo cáo…”, Tưởng Sơ Linh vừa rút ra điện thoại, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, sau đó một bàn tay kỳ dị không thể giải thích được đồng thời lấy đi điện thoại và máy tính xách tay của cô.

Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng ung dung, Tưởng Sơ Linh không có bất cứ cơ hội nào để ngăn cản.

“Ai!”

Ngay sau khi hoàn hồn lại, Tưởng Sơ Linh liền khẽ quát, xoay người về phía sau.

Cùng với tiếng quát khẽ này, phản ứng đầu tiên của bảy tám nhân viên đang kiểm tra trong đại sảnh nhà họ Hàn là chạy tới bên này, rút súng, bao vây người vừa tới này lại.

Trung tâm vị trí của họ lúc này có một ông già đang đứng đó.

Mái tóc bạc phơ.

Trông ông ta ít nhất đã tám mươi chín mươi tuổi.

Ông ta khoác trên mình bộ quần áo bằng vải lanh thô, chân đeo một đôi giày vải đã có chút sờn, lưng hơi còng, thân cao tầm 1,65 mét, khuôn mặt già nua dường như mắc bệnh nặng gì đó, hiện lên một màu vàng vọt cổ quái.

“Ông là ai, trả máy tính xách tay lại cho tôi!”, nhìn thấy ông lão, Tưởng Sơ Linh liền cau mày vươn tay muốn cướp lại máy tính.

Ông lão đó chỉ rút ra một tay, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang duỗi tới của Tưởng Sơ Linh rồi đẩy ra, cô ta lập tức bị một lực rất lớn đẩy lui liên tiếp về phía sau.

Trọng tâm không vững liền ngã ngồi xuống đất.

“Bắt lấy ông ta!”

Bảy tám nhân viên vây quanh ông lão nghe được mệnh lệnh cũng đồng thời ra tay, tám người họ có thể tham gia cuộc điều tra này đương nhiên không phải là người bình thường, mỗi người đều là võ giả.

Thậm chí thực lực của hai người trong số đó đã gần tiếp cận tới cấp bậc đại sư, bản lĩnh lợi hại!

Chỉ là…

Bảy tám người này cùng lúc hành động, phối hợp chặt chẽ, lại hoàn toàn không thể động tới dù chỉ là góc áo, sợi tóc… của ông lão.

“Hừ”.

Ông lão hừ lạnh, bàn tay thô ráp vung tới.

Bảy tám võ giả kia lập tức bị đánh bay ngã xuống đất, sắc mặt từng người đều khó coi đến cực điểm!

“Nể tình các người là người của chính phủ, lại giúp tôi tìm được hung thủ, tôi sẽ không giết mấy người, nhưng tiếp theo, ai dám trái lời tôi một lần nữa… chết không nghi ngờ!”

Giọng nói lạnh băng nhưng mạnh mẽ của ông lão khiến những người đang có mặt phải dựng tóc gáy.

Ông ta cầm theo laptop bước tới trước người Tưởng Sơ Linh: “Tôi cho cô thời gian ba phút, giúp tôi tìm ra thông tin của người này, nếu không, cô và những người bạn này của mình sẽ đi chôn theo cháu trai tôi!”

“Ông là…”, Tưởng Sơ Linh thoáng chốc liền biết được thân phận của người trước mặt này: “Hàn… Huyền Tông?”

"Chúc mừng, cô đoán đúng rồi”, Hàn Huyền Tông vươn tay nâng cằm Tưởng Sơ Linh, nhìn thẳng vào cô ta: “Vậy thì tiếp theo chọn giao ra thông tin của tên này hay là lựa chọn cái chết, sau đó… tôi tự mình kiểm tra?”

……

Thành phố Tần.

Một tiếng sau.

Trần Đức đã thay một bộ đồ tương đối thoải mái do Lâm Dao tặng, một lần nữa tới trung tâm Thế Kỷ và đợi ở trước cửa.

Không lâu sau Miêu Tiểu Thanh từ bên trong bước ra, trên người vẫn mặc một chiếc sườn xám, nhìn thấy Trần Đức liền tăng nhanh bước chân: “Không phải cậu là nói đi rồi hay sao? Sao lại tới đây rồi?”

“Còn không phải là có chuyện muốn nhờ cậu sao?”, Trần Đức đáp.

“Còn tưởng là cậu nhớ tôi rồi chứ, có chuyện gì nói đi, chỉ cần chị đây có thể làm được, chắc chắn sẽ giúp cậu”, gương mặt Miêu Tiểu Thanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, xen lẫn chút thất vọng.

“Còn nhớ cô nhi viện tôi từng ở không? Mấy năm nay cậu vẫn luôn phát triển ở thành phố Tần, có biết chú Hà trước kia chăm sóc tôi hiện tại đang ở đâu không?”

“Chú Hà…”, sắc mặt Miêu Tiểu Thanh có chút kỳ quái: “Bốn năm trước, chú ấy… đã mất rồi”.

“Mất rồi?”, Trần Đức rơi vào trầm mặc.

Khi anh vừa trở lại thành phố Tần vào bốn tháng trước đã từng ghé thăm qua cô nhi viện, chỉ là đáng tiếc, cô nhi viện sớm đã chuyển tới nơi khác, nhóm người trông nom anh năm đó cũng đã thay đổi.

Khi đó anh cho rằng quá khứ đã trôi qua nên cho vào dĩ vãng, một lòng chỉ muốn nuôi nấng Tử Hàm, không có quá nhiều suy nghĩ nên cũng không truy xét chi tiết.

Không ngờ cố nhân đã không còn.

Trần Đức thở dài.

“Chú Hà đi rồi, hiện tại chỉ còn vợ và con trai chú ấy sống nương tựa vào nhau”, Miêu Tiểu Thanh nói tiếp: “Cô ấy sống ở thôn Thành Trung cạnh cầu Nam Môn”.

“Tiểu Thanh, có thể dẫn tôi đi tìm họ không, tôi muốn điều tra thân thế của bản thân”, Trần Đức đáp: “Cho dù không tra được, tôi cũng nên tới gặp dì Trương một lần”.

“Được!”

Miêu Tiểu Thanh đương nhiên không từ chối, cô biết Trần Đức từ nhỏ đã muốn biết bố mẹ mình là ai, đang ở đâu, tại sao lại bỏ rơi anh.

Đây dường như là câu trả lời mọi đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi đều muốn biết.

Hơn nửa giờ sau, Trần Đức cùng Miêu Tiểu Thanh mang theo một số trái cây, sữa và thực phẩm bổ sung xuất hiện trong một khu chung cư lâu đời, cộng đồng nơi đây rất đông đúc, cư trú ở đây hầu như đều là một số người trẻ tuổi làm thuê từ nơi xa tới, hoặc là người già.

"Năm ngoái tôi đến đây để đón một người họ hàng, có từng gặp qua dì Trương, cũng có đến thăm nhà dì ấy, nhà bọn họ ở tầng ba”, Miêu Tiểu Thanh vừa nói vừa quen việc dễ làm đưa Trần Đức leo lên tầng ba gõ cửa một căn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp