Trần Đức vừa đến, đường đường là người lãnh đạo cấp cao của cục cảnh sát mà phải đích thân châm thuốc cho anh, thậm chí kẻ này còn hơi khom người.
Mọi người đều trố mắt nhìn.
Thân là đại ca của thế giới ngầm Thiên Hương Kiều - Phì Tứ cảm giác mình chắc hắn ta không làm được như thế.
Nhìn dáng vẻ của Mạc Hành Viễn, Phì Tứ cảm thấy mừng rỡ, biết có thể được cứu, hắn ta gọi: “Người anh em Bát Hoang, người anh em Bát Hoang”.
“Im miệng!”, hắn ta vừa lên tiếng, một cảnh sát bắt hắn ta quát.
Trần Đức nhìn Phì Tứ, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, đám đại ca thế giới ngầm này bị người ta quát như thế mà cũng chẳng dám thở mạnh một cái nữa là, đúng là thú vị đấy.
“Anh Mạc, mấy người này đều là bạn của tôi, hay là xem như tối nay chưa có chuyện gì xảy ra nhỉ?”, Trần Đức rít một hơi thuốc: “Mọi người đều là bạn cả, giữ thể diện cho tôi một chút được chứ?”
“Chuyện này…”, Mạc Hành Viễn làm bộ khó xử: “Tôi sẽ khó ăn nói với cấp trên lắm, cũng khó giải thích với mấy anh em”.
“Anh Mạc, anh yên tâm, không cần thả hết người ở đây, tôi bảo lãnh bạn của tôi thôi, thế nào?”, Trần Đức chỉ vào Phì Tứ.
“Vậy được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp”.
Thật ra Mạc Hành Viễn đã nhận được chỉ thị từ nãy là phải giúp Trần Đức, cấp trên nói là hành động “nằm vùng”, đừng nói thả một Phì Tứ, chỉ cần Trần Đức lên tiếng thì thả hết người ở đây cũng được.
Nhưng nếu người trước mặt này chỉ cần một người thì càng tốt, nếu không anh ta cũng khó mà giải thích với người của mình.
Ông chủ Lục ở một bên kinh ngạc không thôi, trong lòng cũng trút được gánh nặng.
Lúc nãy ông ta tìm Mạc Hành Viễn cũng vì muốn làm thế này, chỉ cần thả Phì Tứ là được, dù sao Phì Tứ cũng có thế lực quá lớn, nếu xảy ra chuyện ở địa bàn của mình thì sau này ông ta sẽ liên tục gặp phiền phức.
Nhưng Mạc Hành Viễn không nghe, dù ông ta nói thế nào, tìm quan hệ ra sao, ai gọi cho tên này cũng chỉ được đáp lại một câu:
“Tuyệt đối không thả người, dù ông và tôi có trở mặt với nhau, chuyện này cũng không thể. Nếu ông dùng tiền hối lộ, tôi sẽ dẫn ông đi cùng”.
Lần này có thể nói là Mạc Hành Viễn không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm.
Nhưng
Chàng trai này mới chỉ nói một câu đã giải quyết được việc này. Ông chủ Lục thở phào, đồng thời cũng không thể che giấu được sự chấn động của mình.
Hơn nữa trước đó ông ta còn nghe Mạc Hành Viễn gọi thanh niên này là “gia”.
“Về thôi”, Mạc Hành Viên ra lệnh, những người này đều bị dẫn đi bao gồm cả Phì Tứ.
Nhưng không lâu sau, một mình Phì Tứ đã quay về. . Chap mới luôn có tại ( TгùмTr uyệЛ.V Л )
“Người anh em, người anh em Bát Hoang, lần này may mà nhờ có cậu”, Phì Tứ vô cùng biết ơn, lần này là thật lòng cảm ơn Trần Đức, nếu không có Trần Đức chắc hắn ta đã vứt sạch mặt mũi ra tận Đại Tây Dương rồi.
“Ôi trời, đều là anh em, là tôi không tốt, tự dưng lại mời đến nơi này, hại các anh em đều bị bắt”.
Trần Đức nói: “Người anh em, tôi vô dụng, chỉ có thể cứu được anh ra, nhưng anh yên tâm tôi nhất định sẽ nghĩ cách để đưa các anh em khác ra”.
“Được được, vậy thì phải nhờ người anh em Bát Hoang rồi, à không, không phải người anh em Bát Hoang mà là anh Bát Hoang, sau này anh chính là đại ca của tôi”.
Phì Tứ thật sự bội phục, quả nhiên Trần Bát Hoang này không tầm thường, không chỉ có bản lĩnh siêu phàm mà còn có quan hệ với Mạc Hành Viễn ở sở cảnh sát Thiên Hương, nịnh anh ta thì sau này làm gì cũng tiện.
“Sao lại thế được!”, Trần Đức từ chối nói: “Anh lớn tuổi lớn tôi mà”.
“Người trong giang hồ cần gì phân biệt tuổi tác. Anh Bát Hoang, anh có bản lĩnh này, sau này anh chính là đại ca của tôi, tôi là đàn em của anh, có việc gì cứ sai tôi làm”, Phì Tứ nói.
“Chuyện này… được rồi, nếu Phì Tứ anh đã khăng khăng làm thế thì tôi xin nhận”, Trần Đức miễn cưỡng đồng ý, khóe môi cong lên nụ cười không rõ ý tứ.
“Cậu Trần, lần này may nhờ có cậu!”, ông chủ Lục nói: “Tối nay tôi mời khách, cậu Trần và Tứ gia cùng ăn một bữa ở chỗ tôi, thế nào?”
Dĩ nhiên ông chủ Lục phải kết thân với người như Trần Đức, nếu sau này gặp rắc rối gì như hôm nay cũng có đường để đi.
Ông chủ Lục tên đầy đủ là Lục Hoán Kim, có thể mở câu lạc bộ ở Thiên Hương Kiều dĩ nhiên cũng có chút thế lực trong tay. Đừng nhìn ông ta nể mặt Phì Tứ thế mà lầm, ông ta rất biết tính toán, Phì Tứ chưa chắc đã có thể tính qua ông ta.
Chỉ là người làm ăn kinh doanh nên đặt hòa hợp lên đầu, ông ta không muốn đắc tội với người khác mà thôi.
Lục Hoán Kim rất biết cách làm người, đích thân đi thiết đãi Trần Đức và Phì Tứ một bữa, lưu lại số điện thoại của Trần Đức mới hài lòng, biết được Trần Đức là người đàn ông của bà chủ quán bar Thiên Tuyết, Lục Hoán Kim nói:
“Mọi người đều ở gần thế, sau này tôi nhất định sẽ dẫn nhân viên đến ủng hộ quán bar Thiên Tuyết”.
“Vậy thì cảm ơn ông chủ Lục nhiều rồi”.
Trần Đức đã lăn lộn ở trong nước và nước ngoài nhiều năm, tất nhiên sẽ có khả năng gặp người ra sao thì ứng xử y như vậy, chỉ trong một buổi tối quan hệ của ba người đã trở nên khăng khít.
Mãi cho đến bốn giờ sáng, Trần Đức mới rời đi.
Về đến quán bar Thiên Tuyết, gọi điện cho Hình Tông Đài, bảo ông ta ngày mai thả mấy người đã dẫn đi tối nay ra, sau đó mới đi đến phòng của Hạ Thiên Tuyết.
Hạ Thiên Tuyết đợi anh đã lâu, mặc dù Trần Đức về Tân Thành đã ba tháng nhưng anh không thường xuyên đến quán bar Thiên Tuyết.
Không cần nói cũng biết tâm tư Hạ Thiên Tuyết thường nhung nhớ về Trần Đức.
Cô ấy chuyên tâm chăm chút cho bản thân, trang điểm lộng lẫy sau đó khoác lên mình một bộ đồ mỏng dính chỉ dành cho Trần Đức, dưới lớp áo là làn da trắng tuyết như ẩn như hiện.
Trần Đức vừa bước vào, cô ấy đã chủ động tiến đến, nép vào lòng Trần Đức: “Anh đó, sao muộn thế này mới về?”
“Chẳng phải là vì giải quyết tên Phì Tứ đó à? Tên đó cáo già xảo quyệt, không dùng chút thủ đoạn sao mà được”, Trần Đức đảo mắt nhìn Hạ Thiên Tuyết, bỗng cười nói: “Sao thế, đợi một lát không được à?”
“Tất nhiên là được chứ, ghét quá hà, thời gian tôi đợi anh còn ít sao?”, Hạ Thiên Tuyết đỏ mặt, càng thêm xinh đẹp, tuyệt vời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT