Rõ ràng Trần Đức mới là người khiêu khích và đắc tội Tạ Phương Kiệt, nhưng những ông trùm kinh doanh đó còn lo lắng và sợ hãi hơn Trần Đức. Dù sao cũng là Tạ Phương Kiệt, nhờ có anh ta mà Tạ Cường Đông có thể đảo lộn cả Thành phố Tần một lần nữa, nhờ có anh ta mà nhà họ Tạ đã trở thành gia tộc đứng đầu thành phố Tần!
Nếu Tạ Phương Kiệt không vừa ý, không vui, lại một lần nữa xáo trộn thành phố Tần, thì những ông trùm kinh doanh này sẽ tự xử như thế nào, làm sao để tự cứu lấy bản thân?
Từ lâu đã nghe người ta nói Tạ Phương Kiệt cực kỳ kiêu ngạo, làm việc gì cũng không bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác, lỡ như anh ta giết Trần Đức rồi sau đó giết một số ông trùm kinh doanh thì ai dám ngăn cản anh ta?
Ngay cả những doanh nhân không biết đến sự tồn tại của võ giả cũng hiểu rất rõ, chết trong tay những người như vậy chắc chắn là lãng phí sinh mạng, bọn họ sẽ không được đền bù chút gì cả, không được an ủi, không những không nhận được gì mà gia nghiệp và gia tộc của bọn họ cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Thành phố Tần.
“Trương Thiên Dương, ông còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi thuyết phục cậu ta đi!”, trong hội trường, một ông trùm kinh doanh nói với Trương Thiên Dương: “Đi thuyết phục cậu ta rời khỏi đây, chỉ cần cậu ta rời đi thì mọi chuyện có thể sẽ không ầm ĩ quá lớn!"
"Đúng vậy, Trương Thiên Dương, không phải ông rất thân thiết với cậu ta sao? Bây giờ chỉ có ông mới có thể thuyết phục được thôi! Ông cũng không muốn cậu ta gặp nạn, cũng không muốn nhà họ Trương xảy ra chuyện đúng không?"
“Cậu ta vẫn còn trẻ, chỉ cần còn sống thì khả năng là vô hạn, chết ở chỗ này thật đáng tiếc!"
Những ông lớn trong danh sách phú hào của thành phố Tần cuối cùng cũng không nhịn được, người này một câu người kia một câu nói với Trương Thiên Dương, hy vọng ông ta có thể thuyết phục Trần Bát Hoang một lần nữa, khuyên anh đừng đi sai đường.
Trương Thiên Dương trông có vẻ do dự, sắc mặt đanh lại, như thể ông ta đang quyết định điều gì đó, một lúc sau, ông ta sải bước về phía trung tâm mua sắm.
Lúc này, Trần Đức, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên và Tiêu Mạn Y đang đi ra, anh mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, sạch sẽ, gọn gàng, ưa nhìn, cùng với khuôn mặt tuấn tú, khí khái anh dũng bức người.
Ba người phụ nữ cực kỳ quyến rũ với những phong cách khác nhau đi bên cạnh anh, trông giống như một vị vua thời xưa, vừa bước ra ngoài đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Những ông trùm kinh doanh và đám phú nhị đại vừa phẫn nộ vừa bàng hoàng vừa cảm thấy vô cùng kinh ngạc và hoang đường. Đến nước này rồi mà còn có tâm tư ăn mặc hoành tráng sạch sẽ như vậy, vẫn thờ ơ không để ý, con mẹ nó thậm chí còn tươi cười rạng rỡ!
Chẳng lẽ tên này không cảm thấy bầu không khí ở đây không đúng, không hề nhận ra bản thân đã chọc phải một người mạnh mẽ và đáng sợ đến mức nào từ trong bầu không khí kỳ dị này sao?
“Cậu Trần!”, sau khi hít sâu vài hơi thở, Trương Thiên Dương đã chạy đến chỗ Trần Đức.
“Sao thế, sợ à?”, Trần Đức thấy một vệt mồ hôi lạnh từ từ lăn trên má Trương Thiên Dương nên hỏi.
Trương Thiên Dương hít sâu một hơi: "Nói thật là tôi rất sợ, sống mấy chục năm nay chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ hãi như vậy...”
"Không, cậu chủ Trần, chuyện mà cậu quyết định, Trương Thiên Dương tôi hiểu rất rõ. Với thân phận, thực lực và địa vị của tôi vẫn không đủ tư cách khiến cậu thay đổi, cũng không thể nhúng tay vào”.
Sau khi dừng lại một giây, Trương Thiên Dương nói tiếp: “Tôi đến đây chỉ muốn bày tỏ một thái độ. Từ giờ trở đi, bất luận sau này có chuyện gì xảy ra, tôi, Trương Thiên Dương và toàn bộ nhà họ Trương sẽ luôn đứng về phía cậu, cùng cậu đồng hành!"
Đây là canh bạc lớn thứ hai của Trương Thiên Dương sau lần ở nhà họ Hàn!
Lần thứ nhất, trong lòng ông ta vẫn có chút tin tưởng, dù sao nhà họ Hàn chỉ ở Giang Bắc, cho dù Trần Đức có thất bại thì nhà họ Hàn cũng không thể đến thành phố Tần để tiêu diệt nhà họ Trương của ông ta được.
Còn lần này so với lần trước thì khó đối phó hơn nhiều!
Người đối mặt lần này thực sự có khả năng diệt sạch nhà họ Trương.
Nhưng giữa nhà họ Tạ và Trần Đức, ông ta vẫn chọn Trần Đức!
Nếu thắng cược thì một bước lên mây, thủ tiêu nhà họ Tạ!
Nếu thua thì tan cửa nát nhà!
Sự lựa chọn này không chỉ đòi hỏi lòng dũng cảm, sự can đảm, mà còn cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết!
Có điều, thắng thua đã không còn quan trọng nữa.
Nếu không có Trần Đức, Trương Thiên Dương đã chết từ lâu rồi, nếu không báo đáp ơn cứu mạng, đến giờ phút quan trọng nhất lại chạy trốn, vậy ông ta có còn là người không?
Đúng, Trương Thiên Dương là một doanh nhân, mọi thứ nên dựa trên lợi ích.
Nhưng, lần này ông ta không làm được!
Một câu nói đơn giản, giọng điệu mạnh mẽ vang lên, các ông trùm kinh doanh phía sau đều sửng sốt một hồi, sau đó trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận.
"Trương Thiên Dương điên rồi sao?"
"Ông ta không biết Tạ Phương Kiệt và nhà họ Tạ mạnh cỡ nào à?"
"Lão già này, năm sáu chục tuổi rồi mà vẫn thích đánh cược như vậy!"
"…"
Bọn họ tưởng Trương Thiên Dương sẽ đi thuyết phục Trần Bát Hoang, nhưng ai ngờ ông ta không những không thuyết phục được mà còn tự đưa mình vào cuộc, ai nấy cũng đều vô cùng tức giận.
"Ừm, Trương Thiên Dương, lần đầu tiên gặp ông, tôi đã cảm thấy ông và tôi rất có duyên phận nên lúc đó mới ra tay cứu ông, hôm nay cuối cùng ông cũng không phụ lòng tôi, sự lựa chọn của ông khiến tôi rất vui”.
Trần Bát Hoang đã chinh chiến suốt mười năm, trải qua sinh tử rất nhiều rất nhiều lần.
Trương Thiên Dương không giống Trần Đức, anh chỉ có một mình, nhưng ông ta có gia đình vợ con, có một xí nghiệp lớn mạnh, vướng bận rất nhiều thứ. Trần Đức hiểu rõ đối phương quyết định đứng về phía anh đã có áp lực lớn đến nhường nào.
Là trùm thế lực ngầm ở khu nam thành phố Tần, Tiêu Mạn Y cũng hiểu được loại áp lực đó, cô ta liếc nhìn Trương Thiên Dương với ánh mắt khen ngợi. Cô ta thực sự không ngờ một doanh nhân lại đặt sự sống chết và lợi ích riêng sang một bên.
"Cậu chủ Trần, tính mạng của Trương Thiên Dương tôi đã là của cậu từ lâu rồi, giữa tôi và cậu cần gì phải nói những lời này?"
Trương Thiên Dương thất vọng cười, nhắc nhở thêm: "Cậu không được lơ là khi đối phó với Tạ Phương Kiệt. Mặc dù tôi chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng hắn nhất định là rất mạnh”.
“Ừm, tôi cũng rất muốn biết hắn mạnh cỡ nào”, Trần Đức cười nhẹ, cầm bầu rượu lên uống hai ngụm, giọng nói khàn khàn đầy sát khí: “Tôi còn chờ hắn đến giết tôi, giết người quen biết tôi, giết hết tất cả những người liên quan đến tôi".
Trương Thiên Dương im lặng không nói thêm lời nào, ông ta đã chọn phe cánh xong rồi, vậy thì chuyện tiếp theo chỉ cần đứng về phía bên này là được.
Tiêu Mạn Y tìm được chiếc ghế mây duy nhất trong cửa hàng quần áo, lấy ra đặt sau lưng Trần Đức: "Ngồi đi”.
"Cảm ơn!"
Trần Đức nhàn nhạt đáp lại một câu, không chút khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ghế mây ở giữa quảng trường, Tiêu Mạn Y lấy ra một cái quạt giấy, đứng một bên nhẹ nhàng quạt cho Trần Đức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT