Tống Ngữ Yên xua tay, mặt mày vẫn lạnh nhạt như cũ, xoay người đuổi theo bước chân của Quan Hổ và Trần Đức.

"Cậu Trần, cảm ơn tấm lòng vị tha của cậu", Quan Hổ thở phào, giờ mà vẫn còn có chút sợ, may là cậu Trần không nổi giận thật, không thì tập đoàn Thiên Dương sẽ rất khó xử trong trường hợp này.

"Khỏi", Trần Đức làm việc đương nhiên biết nặng nhẹ, cũng biết Quan Hổ cảm ơn anh cái gì. Anh bỏ qua vấn đề này, hỏi: "Hai người tới tìm tôi có gì không?"

"Ầy, cậu coi đầu óc tôi này, đúng là có chuyện, mà chuyện này thì cần phải báo cho cậu Trần một tiếng".

Quan Hổ dừng một lát rồi nói: "Hôm nay, người nhà họ Hồ cũng tới tham gia buổi đấu giá. Ban nãy, tôi và cô Tống đã gặp họ, xem thái độ của họ thì hình như không thân thiện gì với cậu và cô Tống cho lắm".

"Nhà họ Hồ?", Trần Đức hỏi: "Ai?"

"Anh còn nhớ Hồ Thái Huyền - người đã chết lần trước không? Đó là gia tộc sau lưng ông ta", Tống Ngữ Yên tiếp lời: "Hồi đó, khi nhà họ Hàn còn, tôi đã đổ việc Hồ Thái Huyền chết lên đầu họ".

"Thực tế, với bản lĩnh của nhà họ Hồ thì có thể biết được sự thật và cả quá trình một cách hết sức dễ dàng. Nhưng, tôi có chút quan hệ với nhà họ Hàn nên khi họ biết sự thật cũng không dám làm gì".

"Giờ ai cũng biết nhà họ Hàn đã bị tiêu diệt, nên họ không ngồi yên nổi nữa, định tới đòi công bằng cho Hồ Thái Huyền".

Tống Ngữ Yên cười nhạt, mặt mày vẫn lạnh tanh, giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình vậy.

"Ồ? Đòi công bằng gì?", Trần Đức tò mò hỏi.

"Họ nói là..."

Tống Ngữ Yên chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói: "Nói muốn tôi, muốn... mạng của anh!"

"Kiêu ngạo ghê, bà xã, em chuẩn bị làm sao giờ?", Trần Đức cười khẽ hỏi Tống Ngữ Yên.

Bà xã?

Quan Hổ giật mình.

Tống Ngữ Yên và cậu Trần là quan hệ vợ chồng ư?

Quan Hổ nghe thấy xưng hô ấy, ban đầu có hơi kinh ngạc, sau đó chợt hiểu ra, chẳng trách cậu Trần lại giúp nhà họ Tống nhiều như vậy...

"Ai là vợ anh", Tống Ngữ Yên hừ lạnh, không phục nói: "Nhà họ Hồ muốn tới thì tôi đây tiếp là được".

Chút bướng bỉnh không phục ấy ánh vào đáy mắt Trần Đức khiến lòng anh hơi giật mình, lại nhớ tới người phụ nữ ở sâu trong nội tâm anh.

Hồi đó, khi đối mặt với kẻ địch, cô ấy cũng từng kiên cường, bướng bỉnh như vậy.

Trần Đức cười nói: "Yên tâm đi, anh đã đồng ý với bố sẽ bảo vệ em. Họ muốn giết anh cũng được thôi, nhưng muốn em thì anh sẽ không bao giờ đồng ý".

"Nhìn kìa, đó chẳng phải là Trần Bát Hoang sao?"

"Đúng rồi, chính là anh ta, sao anh ta lại ở đây?"

"Kia là Ngữ Yên - hoa hậu giảng đường của chúng ta phải không? Đã bao lâu cô ấy không đến trường rồi nhỉ?"

"Quan Hổ cũng ở chung với họ kìa!"

Lúc này, cách đó không xa có mấy người đang chỉ trỏ về phía Trần Đức.

Có thể thấy họ cũng không phải ai khác mà chính là Lôi Long, Vương Hạo Minh và đám người ở câu lạc bộ võ thuật trong trường từng có xích mích với Trần Đức. Ngoài ra, còn có Trương Tử Đằng.

"Tử Đằng, sao anh ta lại ở cùng với người của bố cậu?"

"Đúng thế, anh ta có tư cách gì chứ?"

Lôi Long và Vương Hạo Minh lúc trước từng bị Trần Đức dạy cho một bài học nên đương nhiên khó chịu.

"Không muốn chết thì bớt nói vài câu đi", ánh mắt Trương Tử Đằng lộ ra vẻ khó chịu và phức tạp, lạnh lùng nói: "Sau này bớt chọc anh ta đi, không thì chẳng có kết quả hay ho gì đâu".

"...", mọi người giật mình, không dám nói gì nữa.

Buổi đấu giá sắp bắt đầu, ngày càng có nhiều người đến. Trên đường, Trần Đức cũng gặp đám Liễu Thiên Thành, Chu Vân Tề đã quen trước đó. Họ đều chào hỏi anh.

Trần Đức bị họ bao quanh ở giữa, giống như ong bu mật, có thể thấy được bọn họ đều có chút kính sợ Trần Đức.

Cảnh tượng ấy lọt vào trong mắt đám Lục Tầm Dạ, Vương Hạo Minh, Nhan Tiểu Sa, Lôi Long, Tô An Khê khiến họ ước ao không thôi. Cùng lúc đó, trong lòng cũng hối hận muốn chết. Rõ ràng họ có cơ hội để quen thân với Trần Đức.

Đáng tiếc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng Trần Đức của lúc này lại không còn là người ở một tầng lớp với họ nữa.

Họ vẫn nhớ rõ câu giới thiệu của Trần Đức khi bước lên bục vào lúc trước.

Tôi tên Trần Đức, tự Bát Hoang!

Giờ nghĩ lại vẫn thấy thổn thức không thôi.

"Trần Bát Hoang, anh đợi đó, tôi sẽ khiến anh trả một cái giá thật lớn vì lúc trước đã sỉ nhục tôi!", trong họ, chỉ có một người là siết chặt bàn tay trắng muốt, ánh mắt tràn ngập oán hận.

Người này chính là Tô An Khê - lúc trước là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Tống Ngữ Yên và Lâm Dao.

Cô ả nói câu ấy cũng không phải là không có gì dựa vào, mà đã có lòng tin và nắm chắc. Sau mấy ngày không ngừng cố gắng, cô ả đã quyến rũ được một người đàn ông.

Mà người đàn ông ấy chỉ tùy tiện nói một câu thôi là có thể khiến Trần Bát Hoang chết không chỗ chôn!

...

"Cậu Trần, cậu thấy đám người kia không?", Quan Hổ đứng cạnh, chỉ vào hai bóng người ngồi ở ghế thứ 888 nói.

Đó là một ông lão hơn 60 và một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi.

Thấy Trần Đức nhìn sang, Quan Hổ mới nói tiếp: "Họ chính là người nhà họ Hồ, ông lão lớn tuổi kia là gia chủ hiện tại của họ. Còn người đàn ông trung niên kia, tôi từng nói chuyện với ông ta, nghe có vẻ như là người đến từ vùng khác".

"Thú vị".

Trần Đức liếc hai người kia, khóe miệng khẽ cong.

Không ngờ nhà họ Hồ lại mời tới một võ giả.

Như cảm giác được ánh mắt của Trần Đức, người đàn ông kia cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh, khóe miệng cũng khẽ cong, mấp máy môi nói với anh:

"Cún con, mạng của cậu là của tôi!"

Người đàn ông dùng kỹ thuật đọc môi, từ vẻ mặt, ánh mắt, động tác của ông ta không có chút nào là không lộ ra vẻ khinh bỉ anh.

Sắc mặt Quan Hổ lập tức sa sầm xuống, đương nhiên là ông ta cũng biết cái kỹ thuật đọc môi đơn giản ấy, bèn trầm giọng nói:

"Cậu Trần, cậu chờ tôi một lát, tôi sẽ mời người kia ra ngoài ngay!"

"Khỏi".

Trần Đức xua tay: "Người kia là một võ giả, tạm thời cứ mặc ông ta".

"Võ... võ giả?"

Quan Hổ ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ người đi theo gia chủ nhà họ Hồ lại là một võ giả. Ông ta cười khổ nói: "Xem ra vì muốn đối phó với cậu, nhà họ Hồ đã dốc hết vốn liếng".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play