Trần Đức hơi giật mình, đúng là không phải oan gia không gặp mặt, lại gặp đám người này, anh có chút đau đầu.
“Tránh ra, đừng chắn đường, đây là chỗ ngồi của tao”, Lục Tầm Dạ ngả ngớn nói: “Mày là vệ sĩ, mời mày đến chỗ vệ sĩ nên đứng được không?”
Trần Đức không lên tiếng, anh lùi lại vài bước, chỗ ngồi của người khác, nhường là đúng lý:
“À, xin lỗi, đây là chỗ ngồi của tôi”, Trần Ngọc Đình nhìn nơi Trần Đức đang đứng.
Trần Đức không nói nên lời, anh dứt khoát xoay người, chuẩn bị đổi chỗ khác.
Anh thực sự không có hứng thú giao tiếp với đám trẻ con này.
“Tên này đáng ghét thật đấy, sao chỗ nào cũng có anh ta vậy”, ánh mắt Diêm Mộng lóe lên vẻ chán ghét, mỗi lần nhìn thấy Trần Bát Hoang, cô ta đều cảm thấy khó chịu, tên này luôn khiến cô ta phải bẽ mặt.
“Mộng Mộng, anh giúp em dạy cho hắn một bài học”, nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Diêm Mộng, Mạc Thiếu Dương lập tức bước lên trước.
Diêm Mộng chưa kịp nói gì thì hắn ta đã hét vào lưng Trần Đức: "Này, thằng lính thối tha kia, mày đi nhanh thế làm gì, chiếm chỗ của bọn tao, còn không thèm nói một lời xin lỗi?"
Thằng lính thối tha?
Bốn chữ này lọt vào tai, Trần Đức lập tức dừng lại.
Mặc dù ba năm trước, anh đã bị khai trừ, không còn là quân nhân, cũng không muốn trở lại quá khứ.
Nhưng, anh luôn tự hào về khoảng thời gian này và coi đó như một bản lý lịch vinh quang đáng tự hào!
Tình cảm này, anh vẫn luôn cất giấu sâu trong tim mình!
Đối với nghề này, anh luôn tràn đầy sự kính trọng và nể phục!
Quân nhân, không thể bị sỉ nhục!
Anh xoay người, ánh mắt băng giá nhìn chằm chằm Mạc Thiếu Dương: "Một tiếng trước tao đã nhắc nhở mày, lần đầu tao có thể xem như mày là thứ vô tri”.
"Lần thứ hai, tao có thể xem như mày là kẻ ngạo mạn”.
"Nhưng…"
"Đây…đã là lần thứ ba!"
Sau những lời nói ngắt quãng, Trần Đức bước từng bước đi về phía Mạc Thiếu Dương.
Trong nháy mắt, Mạc Thiếu Dương bất giác rùng mình.
Hắn ta cảm thấy như thể mình đang bị một con sói nhìn chằm chằm, có cảm giác sởn gai ốc, cảm giác tính mạng đang bị đe dọa, sắc mặt hắn ta trở nên tái nhợt.
Có điều, vừa nghĩ đến đây là trung tâm Thế Kỷ.
Còn Trần Bát Hoang chỉ là một tên vệ sĩ nhỏ bé ở đây, có thể làm gì hắn ta? có thể làm được gì?
“Trần Bát Hoang, ánh mắt kia của mày là có ý gì, tao nói lần thứ ba đấy, mày có thể làm gì tao?”, Mạc Thiếu Dương trấn định tinh thần, lãnh đạm nói: “Tao cố ý nói lần ba đấy, mày làm gì tao, mày làm gì được tao? Nhìn ánh mắt đó của mày, là muốn ăn tươi nuốt sống tao hay là sao?"
Mạc Thiếu Dương cực kỳ hung hăng ngạo mạn, không kiêng nể gì cả, nói: "Đây là trung tâm Thế Kỷ, Trần Bát Hoang, mày chỉ là một tên vệ sĩ quèn. Nếu ông đây xảy ra chuyện ở đây thì các nhân vật lớn bên trên sẽ bỏ qua cho mày chắc?"
"Ngoài ra, hôm nay không chỉ có những nhà doanh nhân lớn, mà còn có bố tao và những nhân vật cấp cao khác cũng đến đây đấy”.
"Mày dám động vào tao? Động vào tao một cái thử xem? Chỉ cần mày dám động vào tao thì mày không những mất việc, không chừng còn mất cả mạng đấy”.
Trong lúc Mạc Thiếu Dương nói những lời đó, Trần Đức đã tiến về trước, Lục Tầm Dạ đột nhiên đứng lên chặn đường anh, cơ hội để thể hiện này hắn nhất định sẽ không bỏ qua: "Này nhóc, mày thực sự dám đụng vào cậu chủ Mạc đấy à, trước khi đụng vào cậu ấy thì phải qua được cửa này của tao trước đã".
Giống như Mạc Thiếu Dương.
Lục Tầm Dạ dám chắc là Trần Đức không dám ra tay!
Dù sao, đây cũng là địa bàn của Trương Thiên Dương!
Hôm nay còn là một ngày rất đặc biệt, đừng nói là một tên vệ sĩ quèn, ngay cả những nhân vật lớn kia cũng tuyệt đối không dám ra tay ở đây.
Một tên vệ sĩ quèn, cho dù cho hắn thêm một ngàn, mười ngàn lá gan thì cũng không dám làm gì!
Rác rưởi mà thôi!
Trần Đức liếc Lục Tầm Dạ một cái, giơ tay đẩy nhẹ: "Cút!"
Trong nháy mắt, trông giống như là đang đẩy nhẹ.
Nhưng, Lục Tầm Dạ lại cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ mà hắn không thể chống đỡ đang lao tới khiến hắn lảo đảo lùi về phía sau, ngồi bẹp trên mặt đất.
Còn Trần Đức, trực tiếp bước qua người hắn!
Bước chân này, tựa như có một hòn đá rơi xuống ngực, Lục Tầm Dạ cảm giác sắp thở không nổi, hoàn toàn không thể phản kháng.
Chỉ trong chốc lát đó, trong mắt hắn, Trần Bát Hoang giống như một vị thần cao cao tại thượng mà hắn không thể chống lại!
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, rất quỷ dị.
Chỉ là một một sự tiếp xúc ngắn ngủi mà thôi!
Nhưng hắn dám chắc chắn, loại cảm giác đó là có thật, vô cùng kinh hãi!
Bỏ qua tình hình của người dưới chân, Trần Đức đã đến trước mặt Mạc Thiếu Dương.
“Trần Bát Hoang, anh muốn làm gì!”, Diêm Mộng tiến lên một bước, ngăn Trần Đức lại, hận không thể rèn sắt thành thép: “Đây là trung tâm Thế Kỷ, không phải là nơi anh có thể tùy tiện giở thói ngang ngược, đừng tưởng có chút bản lĩnh thì có thể ức hiếp người khác, hiểu không?"
Vừa nói, cô ta vừa nháy mắt với Trần Đức! Cô ta thực sự không muốn Trần Bát Hoang gây rắc rối ở đây! Dịp đặc biệt như ngày hôm nay, ở nơi như thế này, nếu Trần Bát Hoang gây chuyện sẽ dẫn đến phiền phức cực lớn, dù sao cũng là hàng xóm, tuy rằng cô ta rất ghét Trần Bát Hoang nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh gặp rắc rối.
Quan trọng nhất, anh là khách thuê nhà của mẹ cô ta, lỡ như kinh động đến bố của Mạc Thiếu Dương, sau đó lại kinh động đến một số nhân vật lớn, cô ta và mẹ cô ta đều sẽ bị liên lụy.
Cho nên, cô ta có nghĩa vụ phải nhắc nhở và ngăn chặn Trần Bát Hoang!
Vừa nói, cô ta vừa lắc đầu với Trần Đức: "Nhịn một chút, được không?"
“Diêm Mộng, chuyện này không liên quan đến em, em tránh ra”, Trần Đức vừa nói, vừa giơ tay kéo cô ta ra.
Diêm Mộng không thể ngăn cản được sức mạnh của anh.
Trong tích tắc, cô ta đã bị kéo sang một bên.
"Phịch!"
Đột nhiên, trong tay Diêm Mộng, một cuốn sổ rơi xuống đất, ở một trang nào đó của cuốn sổ, có một cây bút phác thảo kẹp ở giữa, sau khi tiếp đất trùng hợp lật ra trang đó.
Có thể thấy rõ, trên đó là bản vẽ phác thảo của một bức tranh chưa hoàn chỉnh.
Đó là một khuôn mặt, một khuôn mặt đeo mặt nạ hề, khuôn mặt đã hoàn thiện, còn phần cơ thể mới chỉ vẽ đến vai.
“Trần Bát Hoang, anh làm gì thế!”, Diêm Mộng vội vàng cầm quyển sổ cất đi, có chút đỏ mặt, tức giận nói: “Anh không nghĩ cho bản thân mình, nhưng không thể nghĩ cho tôi và mẹ tôi sao, nếu chúng tôi bị anh liên lụy thì sau này phải làm thế nào?"
“Em yên tâm, anh sẽ không khiến ai bị liên lụy đâu”, Trần Đức vẫn bình tĩnh như cũ, anh không hề chú ý đến cuốn sổ đó.
Không hề để ý đến Diêm Mộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT