Vì lẽ đó, khi phát giác bọn họ phải rời đi, nhân viên phục vụ liền chạy đến.
“Ừm!”
Trần Đức khẽ gật đầu.
“Phải đi rồi à?”, Hạ Thiên Tuyết mở mắt, đương nhiên, cô ấy không thật sự thiếp đi, chỉ đơn giản là muốn hưởng thụ khoảng thời gian ở bên cạnh Trần Đức mà thôi.
“Ừm!”
“Được rồi!”, Hạ Thiên Tuyết đứng dậy, khẽ hôn lên trán Trần Đức một cái: “Không sao, nhớ đến tìm em nhiều một chút, đừng để người ta nhớ anh!”
“Có rảnh sẽ đến!”, anh dịu dàng cười, đáp.
Anh đã đồng ý với Diêm Thanh Nhã sẽ bảo vệ Diêm Mộng, đêm nay đương nhiên không thể ở lại đây được. Sau khi chào tạm biệt Hạ Thiên Tuyết, Trần Đức theo chân nhân viên phục vụ đi xuống lầu.
Trong quán rượu, ở hàng ghế VIP, đám người Mạc Thiếu Dương đã uống đủ, đang chờ tài xế đến, chuẩn bị rời đi.
“Mộng Mộng, tên vệ sĩ của cô đâu rồi, sao còn chưa đến?”, một cô gái mất kiên nhẫn nói: “Đừng nói muốn chúng tôi đợi anh ta đấy nhé!”
“Đợi hắn làm gì, hắn có liên quan gì đến chúng ta chứ?”, Lục Tầm Dạ nói: “Diêm Mộng, muốn đợi thì cô tự mà đợi!”
“Mộng Mộng, em đừng chờ hắn làm gì, đi cùng bọn anh đi, lát nữa anh đưa em về!”, Mạc Thiếu Dương lên tiếng, hắn ta vốn không muốn gặp lại Trần Đức.
“Tôi… Chúng ta không cần chờ anh ta!”, Diêm Mộng cắn môi, Trần Bát Hoang không xứng để cô ta phải đợi, cô ta cũng không thể vì tên vệ sĩ kia mà bỏ mặc những người bạn thân thiết lâu năm của mình.
“Đi thôi…!”
Đám nam nữ trẻ tuổi uống quá nhiều, cả bọn tỉnh tỉnh mê mê rời khỏi quán bar ồn ào, náo động. Diêm Mộng đi sau cùng, vừa đến cửa thì thấy Trần Đức từ bên trong đi ra, anh bước thẳng về phía bọn họ.
“Trần Bát Hoang, mày đừng có lẽo đẽo theo tụi tao được không? Một thằng lính quèn như mày mà cũng xứng đi chung với tụi tao à?”, thấy Trần Đức, Dương Hoan lè nhè nói: “Tao biết mày thích Tiểu Mộng, nhưng Tiểu Mộng không có thích mày, đừng có mơ mộng hão huyền nữa được không?”
“Đúng đó… mày tính hay thật!”, Mạnh Đức Long cũng uống không ít, bước chân loạng choạng, bạn gái hắn vội chạy đến đỡ thì bị hắn hất sang một bên: “Đừng có cản đường tao!”
Trần Đức nhíu mày, nhưng không nói gì.
Đám người này cũng chỉ gặp anh đêm nay, ngày mai mỗi người một hướng, không cần phải vì mấy tên nhóc say sỉn không biết trời cao đất dày mà tức giận, vì thế, anh liền lui về sau mấy bước.
“Ha ha, đúng là thằng hề…”
“Đúng đó, nhìn dáng vẻ của hắn kìa, hệt như một con chó!”
Mấy cô gái cũng uống quá chén, nên không chút kiêng kỵ liếc nhìn Trần Đức, buông lời châm chọc.
“Về nhà với hắn hay để anh đưa em về, em chọn đi!”, Mạc Thiếu Dương cũng uống không ít, vừa thấy Trần Đức, hắn ta liền nổi giận, bèn quay sang Diêm Mộng, lạnh lùng nói.
“Trần Bát Hoang, anh đừng có đi theo tôi nữa!”, do dự vài giây, cuối cùng Diêm Mộng cũng đưa ra lựa chọn. Sao cô ta có thể vì một tên khách trọ mà cãi nhau với Mạc Thiếu Dương được chứ?
“Đêm nay anh khiến tôi cảm thấy rất mất mặt, có biết không hả? Mẹ của tôi để anh theo tôi chính là một sai lầm!”
“Rõ ràng là anh quen biết Hạ Thiên Tuyết, sao không nói sớm, còn khiến cậu Mạc xấu hổ như vậy? Khiến bọn tôi phải xấu mặt trước tất cả mọi người?”
Diêm Mộng cũng uống không ít rượu, lúc hỏi mấy câu này, trông cô ta rất uất ức, thoạt nhìn, dường như sắp khóc đến nơi.
“Được rồi… Anh không đi theo em nữa là được!”, Trần Đức hờ hững đáp. Dù tính tình anh có tốt cỡ nào thì cũng cảm thấy có hơi khó chịu.
Lúc đó anh muốn giải thích, nhưng có ai cho anh cơ hội?
“Hừ!”, Diêm Mộng hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người đuổi theo đám người Lục Tầm Dạ.
“Ha ha, Trần Bát Hoang, tao biết mày thích Diêm Mộng, thế nhưng… mày lấy gì so với tao. Thôi thì mày đợi tao chơi chán rồi hãy từ từ gặm nhắm rác của bản thiếu gia đi nhé!”, Mạc Thiếu Dương cười đắc ý, không đợi Trần Đức đáp lại, hắn ta đã xoay người, ung dung bỏ đi.
“Mẹ kiếp, đám… ngu này, vậy mà bỏ lại Trần Bát Hoang?”, cách đó không xa, trên một chiếc xe van, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cơ mặt Hoa Ban Hổ không khỏi co giật, kế đó, hắn nhếch mép cười âm u, quay sang nói với lão Đầu Trọc đang cầm lái: “Đến từng tuổi này còn chưa thấy ai ngu ngốc như chúng. Đầu Trọc, mau đuổi theo đám khốn kiếp kia!”
Mấy người Mạc Thiếu Dương chia nhau ngồi vào những chiếc xe khác nhau. Diêm Mộng đi cùng Mạc Thiếu Dương, tài xế do hắn ta thuê từ từ lái xe rời đi.
Bọn họ vừa đi, đám người Hoa Ban Hổ lập tức đuổi theo sau.
Trước cửa quán bar Thiên Tuyết, Trần Đức dõi mắt nhìn theo mấy chiếc xe kia, có chút bất đắc dĩ nói: “Nể mặt dì Diêm, tôi giúp em một lần!”
…
Trên xe, Mạc Thiếu Dương ngồi ở băng sau, lười biếng nói: “Tên vệ sĩ kia đúng là khiến người ta khó chịu, đợi anh về nhà, chắc chắn sẽ nói bố đuổi hắn ta đi, Mộng Mộng, em cũng về nói với mẹ, đừng để hắn ở trọ nhà em nữa, nếu cần phải bồi thường, anh sẽ chịu tất, tiền thì anh có rất nhiều!”
“Vâng, khi về tôi sẽ nói với mẹ, chuyện trong nhà vốn do bà ấy làm chủ!”, Diêm Mộng ngồi một bên, bởi vì uống rượu mà mặt cô ta đỏ bừng.
Liếc nhìn khuôn mặt cùng dáng người uyển chuyển của cô ta, trong mắt Mạc Thiếu Dương lóe lên tia tham lam, hắn ta nhịn không được nói: “Mộng Mộng, em xem, đã trễ thế này rồi, hay là đêm nay em đừng về nữa, chúng ta tìm khách sạn nghỉ một đêm. Chỗ anh có mấy tấm vé mời đến buổi đấu giá thế kỷ cấp cao vào ngày mai, đến lúc đó chúng ta cùng đi, sẽ thuận tiện hơn”.
“Tôi… Mẹ đang ở nhà chờ tôi!”
Diêm Mộng uyển chuyển từ chối, tất cả đều là người trưởng thành, đương nhiên cô ta biết rõ Mạc Thiếu Dương có ý gì, thế nhưng tình cảm của cô ta dành cho người đàn ông này vẫn chưa đến mức đó.
Mặc dù Diêm Mộng cũng hi vọng có thể tạo mối quan hệ tốt với Mạc Thiếu Dương, nhưng không có nghĩa là cô ta muốn dùng thân thể để trao đổi.