"Tôi hy vọng cậu đừng đi, có điều nếu cậu muốn đi thì..."

"Quan Hổ, lập tức gọi vệ sĩ của Hân Nhiên, Trương Tử Dương đến. Với lại, cũng gọi mấy người đang âm thầm bảo vệ tôi tới, bất cứ lúc nào cũng phải nghe theo lệnh của cậu Trần!"

"Vâng!", Quan Hổ tuyệt đối trung thành với Trương Thiên Dương nên không có ý kiến gì hết, lập tức đi gọi người.

Trần Đức cũng không ngăn cản việc đó. Đầu tiên, anh cũng muốn cho nhà họ Trương một cơ hội, thứ hai là một mình anh thì có một số việc cần làm sẽ khá rắc rối.

Chưa đến 10 phút, họ đều đến đông đủ, tổng cộng có tám người, ai cũng chỉ kém võ giả một bước nhỏ!

Một người trong số đó từng đánh nhau với Trần Đức, hắn ta là vệ sĩ của Trương Tử Đằng.

"Cậu Trần, cậu định bao giờ đi, tôi sẽ sắp xếp may báy riêng đưa cậu đi luôn".

"Giờ đi".

"..."

Tốc độ làm việc của Trương Thiên Dương cực kỳ nhanh, chưa đến nửa tiếng đã có máy bay riêng chờ sẵn. Ông ta và Quan Hổ tự mình đưa đám người Trần Đức lên máy bay.

"À đúng rồi", trước khi đi, Trần Đức bỗng nói: "Tôi có một kiện đồ cổ cần bán, tìm giúp tôi một phòng đấu giá".

"Vâng thưa cậu Trần!"

Trương Thiên Dương giật giật khóe miệng, lúc này rồi còn muốn bán đồ cổ... Ông ta thật sự càng ngày càng không hiểu nổi thanh niên bây giờ.

"Anh Dương, làm vậy có được không?", Quan Hổ nhìn máy bay cất cánh bay đi, lo lắng hỏi: "Đó chính là nhà họ Hàn ở Giang Bắc đấy".

"Cược một lần", Trương Thiên Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói ba từ.

Thực tế, ông ta quả thật là đang đánh cược một lần! Vả lại đây còn là một cuộc đánh cược với cái giá cực lớn!

Ông ta cược cả tính mạng! Cược cả hai gia tộc!

Lần này nếu thắng, vậy Trương Thiên Dương ông ta không những có thể nhanh chóng nhận lấy một số mối làm ăn của nhà họ Hàn, từ nay về sau cũng có được sự giúp đỡ từ Trần Bát Hoang, tiền đồ một mảng rộng mở!

"Nếu thua thì sao?", Quan Hổ hỏi: "Tôi cho rằng, tỷ lệ mà cậu ấy có thể lật đổ nhà họ Hàn chỉ có 1% thôi!"

"Thế 99% kia, coi như là tôi đền đáp ơn cứu mạng của cậu Trần vậy", Trương Thiên Dương cười khổ, sao ông ta lại không biết tỷ lệ thắng là rất nhỏ cơ chứ?

Đúng là Trần Đức là một võ giả đó, nhưng anh chỉ mới 20 tuổi, với số tuổi đó thì có thể mạnh bao nhiêu? So với một quái vật lớn như nhà họ Hàn thì anh chẳng là cái đinh gì hết!

"Đi thôi, Quan Hổ, trở về sắp xếp người trong nhà đi nước ngoài trốn thôi. Nếu lần này thắng, chúng ta sẽ lên một tầng cao mới, nếu thua, vậy mọi người hãy chạy trước", Trương Thiên Dương vỗ vai Quan Hổ nói, sau đó quay người bước đi.

Ban đêm, trên không trung không có lấy một ngôi sao, nhưng đèn đường hai bên đường lại vẫn sáng ngời, chiếu sáng cả một con đường nhựa. Mà Trần Bát Hoang lại thong dong dạo bước ở giữa con đường đầy yên tĩnh ấy. Anh đút một tay trong túi, tay khác thì cầm một bình rượu, cứ đi được mấy bước lại uống một hớp. Bóng anh bị ánh đèn chiếu sáng trải dài ra đằng sau.

Mà đằng sau anh lại là một cảnh tượng hết sức quái dị. Tám người nâng một cái hộp hình vuông dài 4m, rộng 4m!

Đó là một cái hũ tro cốt màu đỏ sậm!

Trần Đức đi tuốt đằng trước, tám người kia nhắm mắt theo đuôi, vẫn luôn cách anh khoảng 1m!

Lúc này là ban đêm, cảnh tượng ấy khiến người ta hết sức sợ hãi.

Một tiếng trước, Trần Đức đã đến Giang Bắc, việc đầu tiên anh đến đây là mua một hũ tro cốt như vậy! Và nó có giá trị cực kỳ xa xỉ, hơn 20 ngàn tệ! Do anh đặt riêng cho Hàn Vân Sơn và toàn bộ nhà họ Hàn! Cũng là quà gặp mặt mà anh tặng cho ông ta.

Nơi này là khu Thiên Hào ở Giang Bắc nên trên đường thường có mấy chiếc xế xịn chạy ngang qua. Trên con đường dài ngoằng chỉ có đám người Trần Bát Hoàng là đi bộ, ngoài ra không còn bất cứ ai nữa. Bởi vì khu này là khu của nhà giàu!

Nhà rẻ nhất ở đây cũng phải có giá 80 ngàn tệ một căn, đã thế, chỗ này cũng không có nhà bình dân, kém nhất cũng là biệt thự!

Thế nên mới không có người đi đường, cũng không có ai đi đường. Đi ra ngoài, ít nhất cũng dùng xế xịn!

Còn chuyện hóng gió? Xin lỗi nha, không cần ra đường làm gì, đi trong vườn hoa cao cấp của biệt thự nhà mình đã đủ rồi!

Càng đi vào sâu trong khu Thiên Hào thì càng là kẻ có tiền ở, phía ngoài chỉ là những căn nhà cao cấp bình thường, kế tiếp là chung cư, rồi đến từng căn biệt thự, sau đó là biệt thự trên đỉnh núi...

Mà nhà họ Hàn lại ở chỗ sâu nhất của khu Thiên Hào, chiếm diện tích hơn 10.000 mét vuông. Khoảng đất ấy được xây dựng thành một trang viên, đó là trang viên của nhà bọn họ.

Chỉ riêng giá trị của cái trang viên ấy thôi chắc phải đến cả chục tỷ!

Quan trọng nhất là một nơi rộng lớn tấc đất tấc vàng như vậy, chỉ cần có tiền thôi là không thể ở được!

Thì có thể thấy địa vị của nhà họ Hàn ở Giang Bắc cao quý, giàu có cỡ nào rồi đó!

Bên trong trang viên, bóng người đông đúc, hơn 100 người của Hàn Vân Sơn đã tập hợp lại. Tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi một cá nhân đều là những vệ sĩ mà ông ta tiêu một số tiền lớn để mời về!

Lần này, Trần Bát Hoang tuyên bố muốn giết ông ta!

Hàn Vân Sơn không có báo cảnh sát, cũng không tính báo cho phía chính phủ. Vì dù sao ông ta cũng không muốn cảnh sát bắt Trần Đức đi, mà là muốn tự tay giết chết cậu ta!

Trong phòng khách, Hàn Vân Sơn sai đầu bếp làm một bữa tối phong phú, mỗi một món ăn trên bàn đều là những món mà có lẽ cả đời của người bình thường cũng không thấy được.

Gan hổ, tim sói, thịt gấu, canh hạc, đều là những món sơn hào hải vị.

Rượu cũng toàn là rượu lâu năm.

Hàn Vân Sơn ngồi ở phía cuối, ngoài ra, còn có cháu trai Hàn Tùng cũng ngồi cùng ông ta.

Mà hai bên trái phải lại là hai người đàn ông khoảng 30 tuổi, trước mặt lại là một người đàn ông trung niên trông hơn 40.

Người đàn ông trung niên đó tên là Giang Hồ Hải, là võ giả mà Hàn Vân Sơn mời riêng tới!

Sau lưng ông ta là một môn phái võ giả tên là Không Đồng. Vừa 40 tuổi, Giang Hồ Hải đã là cao thủ cảnh giới đại sư. Nhìn khắp cả phái Không Đồng, với số tuổi ấy lại có thành tựu như thế thì chỉ có một mình ông ta có thể làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play