Ngoại trừ kẻ điên, còn ai có thể nói ra những lời như vậy đây?

Hàn Bát câm miệng rồi, một tên điên như vậy, trước mắt vẫn là đừng đụng chạm tới anh, hắn chịu đựng cơn đau ở ngón tay, tăng tốc lái xe.

Chẳng bao lâu, chiếc xe đã tới một khu vườn có tên Hàn Viên.

Hàn Viên này là mảnh đất Hàn Thái đã mua lại tại thành phố Tần này để xây dựng một nơi cư trú cho riêng mình.

Nơi đây không chỉ có thể đáp ứng các nhu cầu sinh hoạt thông thường, mà còn có thể săn bắn, chơi đùa phụ nữ, hưởng thụ đãi ngộ của bậc đế vương.

Tuy nhiên, những đãi ngộ này chỉ có Hàn Thái, hoặc những người mà hắn đưa tới mới có thể tận hưởng.

Tại trung tâm của Hàn Viên có một tòa nhà được chế tạo từ thủy tinh.

Người bên trong tòa nhà có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn thấy bất cứ sự vật nào ở phía trong.

Lúc này đang có hai người đang nằm trên ghế rộng rãi trong đại sảnh lầu một, vừa uống rượu vang, vừa thưởng thức các cô gái nóng bỏng đang nhảy múa trên sàn ở trung tâm.

Một trong số hai người này chính là Hàn Thái.

Hắn chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex mặt xanh lục nổi bật, mái tóc ngắn màu đỏ, giàu sang hiển hách.

Một người phụ nữ có thân hình tuyệt mỹ đang giúp hắn ta massage chân.

Bên cạnh hắn ta là một người đàn ông chạc ba mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt không ngừng lượn quanh trên thân thể những người phụ nữ trên sàn nhảy.

Dáng vẻ của từng người phụ nữ trong số đó đều có thể được coi là một số nhân vật cấp nữ thần được nhắc đến trên mạng, là kiểu mẫu mà người bình thường khao khát lại không thể có được.

Hiện tại, bọn họ khoác trên mình trang phục mát mẻ, chen lấn xô đẩy, tinh tế thể hiện ra các tư thế mềm mại uyển chuyển, ánh mắt ướt át xinh đẹp thi thoảng lại lướt tới hai người đàn ông, lộ liễu quyến rũ họ.

“Anh Lục có thích ai không? Nếu nhìn trúng ai, anh có thể chọn bất kỳ người phụ nữ nào trong số này, một người cũng được, hai người cũng không sao, chỉ cần anh Lục nguyện ý, đêm nay bọn họ đều có thể bầu bạn cùng anh”, Hàn Thái nhìn người đàn ông bên cạnh cười nói ha hả.

“Vậy tôi phải nhận ý tốt của cậu Hàn rồi, cảm ơn cậu Hàn trước vậy”, Lục Thập Phương cười đáp, cũng không nhìn Hàn Thái, ánh mắt hoàn toàn tập trung thưởng thức những cô gái đang quay cuồng trên sàn nhảy kia.

Trong mắt Hàn Thái lóe lên nét khinh bỉ.

Võ giả thì đã thế nào?

Không phải vẫn không thể cưỡng lại lối ăn chơi dâm loạn sao?

Muốn có được những thứ này thì phải làm con chó, làm nô lệ cho nhà họ Hàn bọn họ.

“Chuyến này anh Lục xuống núi rèn luyện, có thể gặp nhau đều là duyên phận, nói lời cảm ơn làm gì? Chỉ hy vọng Hàn Thái tôi sau này nếu gặp phải rắc rối, anh Lục có thể tận lực giúp sức giải quyết”.

“Yên tâm, cậu Hàn gặp phải chuyện gì cứ nói ra, Lục Thập Phương tôi nhất định sẽ giúp cậu xử lý êm đẹp”, Lục Thập Phương vô cùng tự tin.

Khóe miệng Hàn Thái khẽ nhếch.

Rất tốt.

Lại thành công thu phục một con chó nữa.

Hơn nữa còn là một con chó săn.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, sao Hàn Bát còn chưa trở lại?”, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, Hàn Thái liền cau mày, vô cùng bất mãn.

Hắn vừa dứt lời.

Từ xa, một chiếc xe hơi màu đen đang chậm rãi lái tới bên này, theo như tuyến đường thường ngày, đảo xung quanh nơi giải trí của Hàn Thái một vòng mới dừng lại tại bãi đậu xe.

Hàn Thái thẳng lưng, quan sát chiếc xe đó qua kính thủy tinh.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn.

Rất tốt, không tệ.

Hàn Thái rất hài lòng.

Lần này, những gì Hàn Tùng không làm được, hắn sẽ làm, kẻ mà Hàn Tùng không giải quyết được, Hàn Thái hắn sẽ xử lý, hơn nữa còn biểu hiện thật tốt.

Ngay khi hắn định lấy ra điện thoại, lấy làm đắc ý chuẩn bị gọi điện cho Trần Đức.

Đột nhiên!

Cánh cửa của chiếc xe sang trọng kia được người mở ra.

Từ trong xe trượt lăn ra một thi thể.

Trên cổ của thi thể đó còn đang cắm chặt một chiếc dao găm.

Nhìn thoáng qua Hàn Thái đã nhận ra đó là người của mình, Hàn Bát!

Hàn Bát hai mắt trợn trừng, bàn tay che lấy cổ, chết không nhắm mắt.

Máu tươi thuận theo ghế lái chảy xuống đất, chớp mắt đã nhuộm đỏ cả một khoảng, vô cùng chói mắt.

“Sao lại thế?”

Khi Hàn Thái còn đang chìm trong nghi hoặc, cánh cửa sau xe đã mở ra.

Một thân hình mảnh khảnh bước xuống xe.

Nhìn thấy bóng dáng này, Hàn Thái nháy mắt liền ngẩn người: “Trần Bát Hoang, chuyện gì đã xảy ra?”

Hắn… không lẽ không đi cứu người?

Trong tiềm thức, Hàn Thái lấy ra một chiếc điều khiển từ xa trên người, ấn vào nút màu đỏ trên đó.

Là chiếc điều khiển điều khiển một quả bom hẹn giờ từ xa!

Chỉ cần hắn ấn xuống, thuốc nổ sẽ phát nổ ngay lập tức.

Tuy nhiên, đợi cả nửa ngày chiếc điều khiển từ xa cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Rõ ràng, hai cọc thuốc nổ mà hắn thiết kế đã mất liên lạc với điều khiển từ xa này.

“Có chút thú vị”, không biết từ lúc nào Lục Thập Phương đã đứng cạnh Hàn Thái: “Có vẻ như hắn ta đã cứu lấy hai người kia trong vòng mười mấy phút, hơn nữa còn giải cứu bé gái kia trước khi người của cậu kịp tới được bệnh viện”.

“Tên nhãi này không đơn giản mà…”

"Chỉ là nếu đã chọc tới cậu Hàn cậu, cuối cùng cũng chỉ còn là một xác chết”.

“Đúng vậy…”

Đột nhiên, Hàn Thái cũng bật cười, cầm lấy ly rượu vang bên cạnh, một hơi uống cạn: “Trò chơi này thật sự càng ngày càng thú vị mà, tôi thích”.

Trần Đức đến được Hàn Viên.

Ngoại trừ một chút bất ngờ, Hàn Thái không có chút lo lắng, tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Một con kiến cỏ nhỏ bé cho dù có chút ngoài dự liệu thì đã thế nào, suy cho cùng kiến cỏ vẫn chỉ là kiến cỏ mà thôi.

Hắn lúc nào cũng có thể giẫm chết nó.

Tuy nhiên hắn thích chơi đùa một trận tận hứng trước khi giẫm nát con kiến cỏ đó, chứng kiến cảnh con kiến phẫn nộ, tuyệt vọng, giãy giụa, hận không thể giết chết hắn, nhưng sau cùng lại phát hiện ra chẳng có biện pháp phản kháng nào.

Trước cửa lớn trong suốt của khu vui chơi giải trí.

Được bảo vệ bởi hơn chục tên vệ sĩ cường tráng.

Bọn họ canh gác tại đây, đề phòng trường hợp có chuyện bất trắc xảy đến.

Mười sáu người chặn kín cửa lớn.

Chặn đường của Trần Đức.

Họ đã nhìn thấy xác chết của Hàn Bát từ camera giám sát, mà người trước mắt này chính là kẻ đã bước xuống từ chiếc xe đó, hiển nhiên, Hàn Bát là do hắn ta giết.

Những người này đều là những kẻ hung tàn, gặp qua rất nhiều trường hợp khủng bố.

Cái chết của Hàn Bát không hề khiến họ sợ hãi.

Thay vào đó, từng người đều muốn tận tay tàn sát Trần Đức, thể hiện một phen thật tốt trước mặt Hàn Thái.

Trần Đức quét mắt nhìn những con chó gác cửa trước mắt này, thản nhiên nói: “Cút!”

“Mày…”

“Để hắn vào đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play