Đỗ xe bên ngoài đền Thiên Ẩn, Trần Đức lao vào, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Đàm Thu, người đang bị treo trên xà, có vẻ như đang hấp hối.
Thân thể cậu ta đầy vết máu do roi đánh, từng vệt máu đỏ tươi khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Trong chùa, ngoài Đàm Thu ra, không có ai khác.
Và trên người Đàm Thu được buộc thêm một quả bom, một quả bom đang đếm ngược.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Đức bùng lên sát khí.
Những người đó thật sự muốn giết Đàm Thu.
Anh có thể nhìn ra, đó là một quả bom thật sự.
Nếu như anh không đến đúng thời gian, nó chắc chắn sẽ phát nổ.
“Đàm Thu!”
Trần Đức lao qua, cắt dây và hạ cậu ta xuống, dễ dàng rút dây đồng hồ bấm giờ.
“Đàm Thu, cậu thế nào rồi!”
“Anh Bát Hoang, tôi, không sao...”, Đàm Thu yếu ớt nói, có vẻ rất mệt mỏi.
Trần Đức lấy ra một lọ thuốc, đổ thuốc lên vết thương của Đàm Thu: “Không sao thì tốt”.
“Cậu nghỉ ngơi trước, những việc còn lại giao cho tôi”.
“Anh Bát Hoang, tôi đi với anh”, Đàm Thu nghiến răng nói, cố gắng đứng lên, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu ta hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cậu ta coi Trần Bát Hoang như anh em, như anh trai mình, tuyệt đối không thể để anh đi mạo hiểm một mình.
“Không được”.
Tuy nhiên, Trần Đức không cần nghĩ mà từ chối ngay đề nghị của Đàm Thu.
“Tôi đã bị bọn chúng đe dọa rồi, nếu cậu đi cùng tôi, chỉ sẽ thêm một người chịu uy hiếp thôi, cậu yên tâm, tôi sẽ không sao cả”.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì cả, cậu về trước đi”.
Không đợi Đàm Thu nói tiếp, Trần Đức đã lái xe rời đi.
Đàm Thu chỉ là một người bình thường, đối diện với nhà họ Hàn và những võ giả kia, cậu ta quá yếu.
Ít nhất là hiện tại rất yếu.
Đi cùng với anh, rất có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
...
Trong xe, Trần Đức gọi điện cho Hạ Thiên Tuyết.
Rất nhanh, điện thoại đã được nhấc máy.
Nhưng mà, giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia không phải là của Hạ Thiên Tuyết, đó là giọng Hàn Thái: “Yô, Trần Bát Hoang, muốn báo tin cho người tình bé nhỏ của mày, bảo ả ta chạy đi à?”
Trần Đức im mặng, hắn ta không đợi Trần Đức lên tiếng, bên kia lại nói tiếp.
“Bây giờ tao đang ở Thiên Hương Kiều, Trần Bát Hoang, lần này thời gian cũng là 15 phút, không biết mày đã cứu được anh em của mình chưa, nhưng dù sao thì, mày cũng phải nhanh chóng xuất phát, từ đền Thiên Ẩn đến Thiên Hương Kiều mất tầm hai mươi phút đấy”.
“Tiếp theo đó, mày chạy từ từ đến bệnh viện, tao sẽ tới bệnh viện chào hỏi con nhóc Tử Hàm kia, ồ, đúng rồi, để tao cho mày nghe giọng người đàn bà của mày nhé”.
Giọng nói âm u vừa dứt, tiếp theo đó là giọng nói của Hạ Thiên Tuyết bên kia vang lên: “Bát Hoang, anh...”
Hạ Thiên Tuyết chưa nói xong thì điện thoại đã bị cúp.
Từ đầu đến cuối, Trần Đức không nói một lời.
Xe vẫn tiếp tục tăng tốc.
Rất nhanh, anh đã rời khỏi Núi Thiên Mãnh. . Hãy tìm đọc trang chính ở [ TRUМt ruyeИ.V N ]
Sáu phút sau.
Xe của anh dừng lại trước quán bar của Hạ Thiên Tuyết.
Trong quán bar là một mớ hỗn độn.
Đồ uống các loại đổ đầy đất, bàn ghế bị lật tung nằm ngổn ngang.
Ngoài ra còn có một vài vệ sĩ bị thương được buộc lại với nhau.
Trong đó.
Hạ Thiên Tuyết bị trói vào bàn, bên cạnh có vài chai bia vỡ, mái tóc cô dính đầy bia, trên tóc còn có những mảnh vụn do thủy tinh vỡ bắn ra.
Trán cô đỏ bừng, rõ ràng là bị chai bia kia đập vào.
“Bát Hoang!”
Hạ Thiên Tuyết được cứu, cô vô cùng sợ hãi, ôm chầm lấy Trần Đức, toàn thân run rẩy.
“Không sao, không sao cả!”
Trần Đức an ủi cô: “Những người đó đang muốn chơi ang, là anh làm liên lụy đến em rồi”.
“Bát Hoang, em không sao, anh mau đi cứu Tử Hàm đi”, Hạ Thiên Tuyết quanh năm đều ở trong quán bar, đã nhìn thấy không ít cảnh tượng còn máu me hơn, cô ta biết bây giờ điều gì là quan trọng nhất.
“Ừm!”, Trần Đức liếc nhìn đám vệ sĩ và bồi bàn bị thương: “Thiên Tuyết, em an ủi mọi người, ở đây giao cho em nhé”.
“Ừm. Anh yên tâm đi đi”.
Hạ Thiên Tuyết bỗng kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên chán Trần Đức: “Em đợi anh trở lại”.
Cô ấy là người hiểu chuyện, không hỏi chuyện gì đã xảy ra, càng không hỏi những người đó là ai.
Đồng thời.
Cô biết rõ rằng, cô không thể đi cùng Trần Đức.
Nếu cô đi cùng, không những không giúp được gì mà còn có thể gặp thêm phiền phức.
“Được, anh sẽ quay lại”.
Trần Đức không do dự, quay người rời đi.
Tổng cộng mất 16 phút để cứu Đàm Thu và Hạ Thiên Tuyết.
Không ngoài dự liệu thì Hàn Thái hiện vẫn nghĩ mình còn đang ở đền Thiên Ẩn.
Và bây giờ Hàn Thái có lẽ vẫn đang trên đường.
Anh chỉ cần đến bệnh viện 308 trước Hàn Thái, vậy thì Tử Hàm sẽ không xảy ra chuyện.
Từ Thiên Hương Kiều đến bệnh viện 308, Trần Đức rất quen thuộc với con đường này, lần này anh lái xe một mạch với tốc độ cực nhanh.
Trong một con hẻm, một đứa trẻ tám tuổi mắc lỗi đang bị mẹ trách mắng, vừa nói, nó chợt phát hiện cách đó không xa có một người nhảy cao đến 3 mét, từ mái nhà này nhảy qua mái nhà khác.
“Mẹ, mẹ nhìn kìa, có siêu nhân”, đứa bé kêu lên, chỉ tay về phía sau.
Người mẹ vô thức liếc nhìn, phía sau không có ai, càng đừng nói đến siêu nhân, đến một bóng người cũng không có.
“Còn dám lừa mẹ à!”
Người mẹ tưởng cậu bé không phục, sau đó lại tiếp tục đánh một trận.
Ai có thể tin rằng có một người đàn ông có thể nhảy trên mái nhà chứ?
Bóng dáng đó đương nhiên là Trần Đức, tốc độ kinh người đến mức biến mất trong nháy mắt, giống như một bóng ma, căn bản không có ai chú ý đến anh cả.
Ba phút sau.
Trần Đức đã xuất hiện ở bệnh viện 308 và đi thẳng đến khu phòng bệnh Vip nơi Tử Hàm đang ở.
Đẩy cửa ra, trái tim của Trần Đức trùng xuống. Phòng bệnh vắng tanh.
Tiểu Khả cũng không có ở đó, Tử Hàm cũng vậy.
“Anh Bát Hoang!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT