"Mày vừa mới nói khiến tao phải quỳ xuống gọi mày là gì?", Trần Đức cúi người, xoay camera để bản thân và Bạo Long cùng lọt vào khung hình.

"Bố, làm ơn, buông tha cho tôi... bỏ qua cho tôi...", Bạo Long lúc này thực sự sợ thấu tâm can rồi, hắn vẫn luôn tưởng rằng Long Tiếu Hổ là bùa hộ mệnh của mình, nhưng vào giờ phút này, khi đối diện với Trần Đức, hắn mới cảm nhận được thế nào là bất lực, hoảng loạn cùng kinh sợ, hắn dám khẳng định thằng nhóc trước mắt này chắc chắn là một hung thầni!

Một hung thần sẵn sàng tước đoạt mạng sống của kẻ khác.

Vì thế Bạo Long thật sự không dám kiêu ngạo nữa, đại ca vốn là chỗ dựa duy nhất của hắn, chỉ là hiện tại, một tia tự tin cùng chống lưng kia cũng hoàn toàn tan tành biến mất sạch bóng.

"Bố, anh là bố của tôi, van xin anh... thả tôi... được không, cầu xin anh!"

Trên điện thoại, trong video.

Long Tiếu Hổ thấy dáng vẻ van nài khổ sở kia của Bạo Long sắc mặt liền trở nên u ám đến đáng sợ, gân xanh trên thái dương cùng mí mắt cũng theo đó co giật dữ dội, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.

Hắn không trách Bạo Long.

Cho dù thế nào Bạo Long cũng là em trai ruột của hắn, trong tình huống như vậy, Bạo Long có thể làm gì ngoài việc cầu xin lòng thương xót từ đối phương đây?

Dù có lợi hại đến đâu, hắn ta cũng nước xa không cứu được lửa gần.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách tên thanh niên kia!

Trách anh can đảm gan dạ, không coi Long Tiếu Hổ hắn ra gì!

“Bố! Xin hãy bỏ… bỏ qua… cho tôi…”, Bạo Long van xin thảm thiết, nước mắt không ngừng lăn dài, giọng của hắn đều đã khản đặc, không ngừng dập đầu van lạy.

“Nhóc con, tao chỉ cho mày một cơ hội, thả nó ra, chuyện ngày hôm nay, Long Tiếu Hổ tao có thể coi như chưa từng xảy ra, sẽ không tính toán với mày”.

Trong video, Long Tiếu Hổ sau khi im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.

Hắn nhượng bộ rồi!

Vì tính mạng của em trai.

Hắn đã lùi bước làm ra nhượng bộ lớn nhất!

Chỉ cần tên thanh niên này buông tha cho Bạo Long, hắn liền mở lòng từ bi, coi chuyện xảy ra tối này như chưa từng tồn tại!

“Nhưng…”

Giọng điệu lại thoắt chuyển đổi, Long Tiếu Hổ tàn độc bổ sung:

"Kể từ giờ phút này, nếu em trai tao lại thiếu đi một sợi lông tóc nào thì dù mày có trốn xuống địa ngục, Long Tiếu Hổ tao cũng sẽ lôi mày lên nghiền thành bột phấn, khiến mày sống không bằng…”

Từ cuối cùng còn chưa bật ra, giọng nói của Long Tiếu Hổ đột ngột im bặt.

Chỉ vì trong tay Trần Đức có nhiều thêm một con dao, con dao này đã chuẩn xác nhắm vào trái tim của Bạo Long, trực tiếp găm thẳng vào.

"Phốc!"

Một ngụm máu tươi phun ra.

Bạo Long.

Tử vong.

Hưởng dương ba mươi sáu tuổi!

Khi chết, đôi mắt hắn vẫn chòng chòng nhìn vào Trần Đức.

Sâu thẳm nơi đáy mắt tràn ngập khủng hoảng cùng kinh hoàng.

E rằng làm thế nào hắn cũng không ngờ tới bản thân vốn tới để phục thù vậy mà sẽ phải chôn thây tại đây!

Còn chết dưới tay một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi!

Triệu Thâm cùng những tay sai mà Bạo Long dẫn tới đều chết lặng.

Ai cũng không ngờ tới.

Người thanh niên trước mắt lại thực sự giết chết Bạo Long rồi!

Một khi Bạo Long chết đi, Long Tiếu Hổ liền bùng nổ phẫn hận!

Cái chết của hắn ta rất có khả năng sẽ gợi lên chiến tranh giữa khu phía bắc và phía nam của thành phố Tần, càng có nhiều khả năng khiến người ra tay giết chết người của hắn phải chết không có chỗ chôn.

Không lẽ, tên nhóc này thực sự không sợ hãi chút nào?

Đám lâu la của Bạo Long đã hoàn toàn kinh ngạc không nói lên lời, may mắn bản thân thức thời, không chống đối với người này, nếu không có trời mới biết bản thân có bị giết hại hay không.

Ngay cả Bạo Long cũng dám đâm chết, những kẻ dưới trướng nhỏ bé như họ đã được tính là gì?

Bạo Long vừa chết.

Bầu không khí cũng thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng vài giây.

Vài giây sau, trong video trên điện thoại di động, Long Tiếu Hổ mới hồi thần lại rồi bùng nổ lửa giận, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa mà bật dậy, mắt như chuông đồng, cắn răng nghiến lợi gằn từng tiếng:

“Nhãi con, mày dám giết nó!”

“Được, được lắm, có dám để lại tên họ không?”

“Nhớ lấy, tao họ Trần, tên Bát Hoang, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh mày tới”.

“Trần Bát Hoang, hay cho một tên Trần Bát Hoang, mày…”

“Răng rắc!”

Không đợi Long Tiếu Hổ dứt lời, điện thoại đã bị Trần Đức ném xuống đất, một chân giẫm nát.

Mọi người lại há mồm trợn mắt một lần nữa.

Đó thế nhưng là Long Tiếu Hổ!

Ông trùm của khu phía bắc thành phố Tần!

Trong tay nắm giữ toàn bộ tài nguyên của thế giới ngầm tại khu vực phía bắc!

Vậy mà không cho lấy một chút thể diện.

Hành động này cũng quá điên rồ rồi!

Ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua kẻ nào điên cuồng như vậy, từng người đều kinh sợ tới cực điểm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Đại ca…”, Triệu Thâm sáp lại gần tới trước Trần Đức: “Anh làm như vậy là trực tiếp đắc tội tới Long Tiếu Hổ rồi!”

“Đắc tội chết thì đắc tội chết đi”, vẻ mặt Trần Đức bình tĩnh, một tên Long Tiếu Hổ mà thôi, anh căn bản không để trong lòng.

“……”

Triệu Thâm không biết nói sao.

Đắc tội chết liền đắc tội chết.

Nói thật nhẹ nhàng.

Chuyện này nếu nói nhỏ thì chỉ cần giao nộp ra đương sự là hai người họ có lẽ liền có thể giải quyết, nếu lớn chuyện, rất có khả năng sẽ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu giữa khu phía bắc và khu phía nam!

Khi đó không biết có bao nhiêu huynh đệ sẽ phải mất mạng vì trận giao tranh này.

“Ài…”

Triệu Thâm thở dài thườn thượt, gặp phải vị hoàng đế này, anh ta cũng không có biện pháp, ai kêu người ta là đại ca đây?

“Anh Thâm!”

“Anh Thâm, anh thế nào rồi!”

Đúng lúc này, mười mấy chiếc xe tải đột nhiên dừng ở đằng xa, lần lượt từng người từ trong xe lao nhanh xuống, còn mang theo cả vũ khí.

Biết được Triệu Thâm gặp nạn, họ đã gấp rút chạy tới giúp đỡ.

Chỉ là.

Sau khi xuống xe, thấy được tình hình trong sân bóng rổ.

Tất cả đều sững sờ.

Con mẹ nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play