Nhân viên phục vụ trước quầy thấy mới hơn 10 phút Trần Đức đã đi ra bèn vui sướng khi người gặp họa, nói: "Người anh em, sao lại ra nhanh thế. Tôi đã nói là nên mua chút đồ kèm theo mà, dù không mua nổi Viagra thì cũng mua mấy cái Durex dùng, có khi còn lâu hơn so với giờ đó".

Anh ta nháy mắt một cái rồi nói tiếp: "Tôi còn có một đống Indian God Lotion, nếu bôi lên thì giờ anh quay lại còn có thể làm thêm hiệp nữa, muốn không nào?"

"Cút".

Trần Đức bước nhanh rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến quán bar Thiên Tuyết. Tối nay, Hạ Thiên Tuyết có việc bận không ở quán, nên anh tìm một góc, gọi mấy ly rượu ngon, chậm rãi nhâm nhi.

Cùng lúc đó, cũng tiêu hóa tri thức do Âm Dương Kinh mang đến. Đêm nay, Trần Đức đã gặt hái được rất nhiều, khí chất cả người cũng có chút thay đổi, mơ hồ xuất hiện một nét siêu phàm thoát tục, thu hút người khác.

Anh ngồi ở đó cả đêm đã có 7- 8 cô gái bước đến, mời anh nhảy cùng mình.

Mãi đến 6 giờ sáng, Trần Đức mới rời khỏi quán bar, rồi lái xe đến tập đoàn Dược Thiên Vũ. Hôm nay là ngày Tống Ngữ Yên chính thức tiếp nhận công ty, thế nên đã mở cuộc họp cổ đông để phân công nhân sự mới.

Triều vua nào thì đời thần nấy, đây là điều không chỉ áp dụng cho triều đình thời xưa, mà dù là hôm nay, câu nói đó cũng có thể áp dụng cho công ty do Tống Thiên Vũ để lại. Vì vậy, cần phải đuổi cổ một số lão già ngoan cố.

Cuộc họp lần này diễn ra từ sáng tới chiều, trong cả quá trình Tống Ngữ Yên đã thay rất nhiều nhân sự cũng như một số quy định mới.

Cô ấy quả thật là một thiên tài làm ăn, mới ngày đầu lên chức đã đe dọa, dụ dỗ, khiến một đám cổ đông ngoan ngoãn nghe lời.

Còn Trần Đức thì ngủ gật bên cạnh cả ngày, quả thật như là một hình ảnh đối lập khiến nhiều cổ đông hâm mộ không thôi.

"Cuộc họp cổ đông hôm nay sẽ kết thúc tại đây, nếu mọi người không muốn bước lên vết xe đổ của Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ thì sau này cần phải làm theo lời nói của cô chủ", Diệp Khánh Ngôn tổng kết, sau đó đi theo Tống Ngữ một khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại có một vết sẹo", Trần Đức nhìn khuôn mặt kia của Ngôn trừng Trần Đức một cái, ai không biết vết sẹo trên mặt cô ấy là một nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng mình. Vậy mà Trần Đức lại nói toạc ra. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Trần Đức đã chết cả trăm ngàn lần rồi:

"Là mặt của tôi, chứ không phải mặt anh. Mặt của tôi làm sao thì mắc mớ gì tới anh?"

"Ơ hay, cái cô vẫn cứng đầu cứng cổ như lúc mới quen: "Cô có muốn trị mặt của mình không?"

"Trị?"

Diệp Khánh Ngôn cười lạnh: "Lẽ nào anh trị được à?"

"Đương nhiên, đừng nói vết sẹo đó của cô, dù có nhiều hơn, tôi cũng có thể trị khỏi", Trần Đức cười hì hì nói.

"Ba hoa bốc phét gì vậy?", Diệp Khánh Ngôn trợn trắng mắt, vì giúp cô ấy trị tiền lớn để mời chuyên gia về, nhưng vậy cũng chỉ khiến vết sẹo ấy nhạt đi chút thôi.

Mười mấy chuyên gia cùng hội chẩn, cuối cùng chỉ có một kết luận, đó là không thể trị khỏi được.

Thế mà Trần Đức lại khoác lác là có thể trị được, nên sao cô ấy tin cho được?

"Hay là chúng ta cá với nhau đi, nếu tôi có thể giúp cô trị hết sẹo thì cô làm với tôi một lần, ok không?", Trần Đức y như một tên côn đồ, cà lơ phất phơ nói.

Vốn đang chuẩn bị rời khỏi phòng họp thì cả đám cổ đông đều chợt khựng lại, giật giật khóe miệng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Khánh Ngôn.

Đám cổ đông dừng lại nhìn Diệp Khánh Ngôn cũng không phải là vì đợi cô ấy trả lời, mà chờ cô ấy xử tên nhóc không biết trời cao đất rộng kia.

Diệp Khánh Ngôn là ai?

Trước kia, cô ấy chính là thư ký kiêm vệ sĩ của Tống Thiên Vũ, nên rất giỏi võ. Giờ lại trở thành một trong những cổ đông của tập đoàn Dược Thiên Vũ.

Thế mà một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lại dám nói chuyện với cô ấy như vậy, thế không phải muốn bị đánh thì là gì? Lâu rồi đám cổ đông chưa thấy Diệp Khánh Ngôn ra tay nên đều có chút phấn khích và chờ mong.

"Được thôi, chỉ cần anh có thể trị được thì tôi sẽ đồng ý", ai ngờ Diệp Khánh Ngôn lại chợt nở nụ cười, khẽ nói: "Có điều... nếu không trị hết được, vậy tôi sẽ cắt cái của quý của anh đó!"

Cô ấy nhìn chằm chằm vào đũng quần của Trần Đức, giơ tay làm động tác cắt, sau đó vội vàng rời khỏi, đuổi theo Tống Ngữ Yên để báo cáo công tác.

Đám cổ đông trợn mắt há hốc mồm, vụ gì đây? Điều này hoàn toàn không phải là phong cách của Diệp Khánh Ngôn!

Nhớ khi cô nhóc kia vừa đến, có một cổ đông bước tới chọc ghẹo mấy câu đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, sao hôm nay lại không ra tay?

Bọn họ không biết là Diệp Khánh Ngôn cũng rất muốn ra tay, nhưng quan trọng là cô ấy không đánh lại!

Trần Đức quá mạnh, cô ấy không phải là đối thủ của anh.

Vốn Trần Đức chỉ đùa một chút, ai ngờ Diệp Khánh Ngôn lại đồng ý thật. Anh nhướng mày nói: "Được thôi, người đẹp Diệp, tôi chờ cô thực hiện lời hứa đó".

Cuộc họp vừa kết thúc, Tống Ngữ Yên đã đi đến văn phòng của mình, phòng này là phòng của Tống Thiên Vũ, cô ấy cũng không có thay đổi mọi thiết bị, cách trang trí bên trong, tràn ngập một phong cách cổ kính của Hoa Hạ.

"Đêm nay, tôi sẽ làm việc ở đây, nếu anh có việc thì có thể đi trước", Tống Ngữ Yên liếc nhìn bàn làm việc và chiếc ghế trị giá mấy chục ngàn tệ trước mặt, rồi ngồi xuống, nhắm mắt, cảm nhận hơi thở còn lưu lại của bố, nghĩ tới từng kỷ niệm của ngày xưa.

Trần Đức không nói gì, lặng lẽ rời khỏi văn phòng, rồi đi ra khỏi tập đoàn Dược Thiên Vũ, lái xe đến một nghĩa trang. Nơi này, chôn cất từng đời nhà họ Tống, mộ của Tống Thiên Vũ cũng được đặt ở đây.

"Tống Thiên Vũ, ông chết vì ngoài ý muốn, mà tôi lại không thể cứu ông, thật sự xin lỗi ông rất nhiều!"

Trần Đức đứng trước mộ, ánh mắt lập lòe, hôm đó, mọi cơ quan nội tạng trong người Tống Thiên Vũ đều dập nát, đầu cũng vì tông xe mà bị thương nghiêm trọng, kề bên cái chết.

Lúc đó, tuy anh có tài chữa bệnh không gì sánh kịp, cũng không thể làm được gì.

Nhưng nếu là bây giờ thì Tống Thiên Vũ sẽ không chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play