“Anh muốn giết anh ấy thì phải bước qua xác tôi!”, Tống Ngữ Yên vô thức nói.

Ngay chính cô ấy cũng kinh ngạc vì những lời này, cô ấy hoàn toàn không nghĩ mình sẽ nói ra như vậy.

“Chậc, đúng là trên đời này chỉ có bà xã là tốt, đàn ông có vợ như có bảo vật mà!”, Trần Đức nhếch mép cười vô lại: “Anh biết ngay là trong lòng bà xã vẫn có anh mà!”

Tống Ngữ Yên trầm mặc, đã đến lúc nào rồi mà còn có tâm tư nói mấy lời này chứ?

Chẳng lẽ anh ta không biết kẻ đứng trước mặt thật sự sẽ giết người hay sao?

“Tuy nhiên, bà xã, em coi thường anh quá đấy!”, Trần Đức thờ ơ nói: “Em cảm thấy tên này trâu bò lắm à?”

“Nói không phải chứ, một khi hắn ta dám ra tay với anh, đảm bảo hắn ta sẽ phải quỳ xuống cầu xin anh đừng chết, em có tin không?”

Tống Ngữ Yên: “…”

Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ không khỏi co giật khóe miệng.

“Ha ha, xem ra mày cũng tự biết mình đấy, mày là chồng cô Tống à?”, Hàn Công Quyết nói: “Tao cho mày một cơ hội, khuyên cô ta đi!”

“Ngại quá…”

Trần Đức lấy ra một cái chai sắt, ngửa cổ uống rượu, rồi chép miệng nói: “Tao không cần cơ hội này!”

Những lời này khiến bầu không khi trong sảnh bỗng chốc lặng như tờ, chỉ còn tiếng hít thở.

Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ thở hổn hển, nhìn Trần Đức bằng ánh mắt khó coi.

Đúng là không biết tốt xấu!

Ngay cả Hồ Thái Huyền cũng phải chết, điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa Hàn Công Quyết là một võ giả, hơn nữa còn là một võ giả máu lạnh.

Lúc này nói ra mấy lời như vậy… Muốn chết à?

Có chết thì cũng chết một mình, đừng kéo chân bọn họ.

Ánh mắt Tống Ngữ Yên lộ vẻ bối rối, cô ấy thật sự lo cho Trần Đức, vốn dĩ chuyện nhà họ Tống không liên quan đến anh.

Bộ anh ta không nói không được à?

“Ha ha…”

Hiển nhiên, Hàn Công Quyết không ngờ Trần Đức lại dám nói những lời này, trong mắt hắn ta lộ rõ sự bất ngờ.

Theo lý mà nói, một thanh niên còn trẻ như vậy hẳn là đã sớm bị dọa mất hồn khi thấy người chết mới đúng.

Hắn ta không khỏi liếc nhìn Trần Đức: “Xem ra mày cũng không tầm thường!”

“Cám ơn đã cổ vũ!”, Trần Đức nói: “Thật ra tao cũng sợ mà, rượu tiếp thêm can đảm cho người hoảng sợ, không thấy tao uống rượu à?”

“Người hoảng sợ?”

Hàn Công Quyết cười lạnh: “Mày đúng là không biết thân biết phận gì cả, trong mắt tao, mày so với người hoảng sợ còn không bằng, mày… chỉ là con sâu cái kiến trong đám sâu kiến, có biết cái gì gọi là sâu kiến không?”

“Là thứ có thể một cước giẫm chết đấy, Hồ Thái Huyền vốn đã là con sâu cái kiến, mà mày… còn không bằng ông ta!”

“Mày dựa vào cái gì mà dùng chữ người hả?”

“Chậc…”, Trần Đức thở dài: “Mày cũng chỉ là một thằng người ở của nhà họ Hàn mà thôi, lấy gì để kiêu ngạo chứ, không biết khiêm tốn chút à? Phải trưởng thành như tao đây này, biết điều một chút!”

Nụ cười trên môi Trần Đức dần biến mất, trong mắt anh lóe lên tia sáng lạnh: “Cho mày một giây, lập tức cút!”

“Muốn chết!”

Thình lình, Hàn Công Quyết ra tay.

Một con sâu cái kiến trong đám sâu kiến lại dám bảo hắn ta cút?

Sao hắn ta có thể nhịn cho được?

Nhất định phải giết chết tên này, nếu không, ngày sau làm thế nào để đám sâu kiến này phục tùng hắn ta được?

Động tác của Hàn Công Quyết cực nhanh, mặc dù Trần Đức đứng cách hắn ta ba mét, nhưng chỉ trong một nhịp thở, hắn ta đã xuất hiện trước người anh.

Sắc mặt Tống Ngữ Yên lập tức thay đổi, cô ấy muốn ngăn cản những đã không còn kịp nữa.

Lúc này đây, cô ấy mới phát hiện, đối với Hàn Công Quyết ngay cả tư cách để hắn ta bước qua xác mình, cô ấy cũng không có.

“Trần Bát Hoang, anh cẩn thận!”, Tống Ngữ Yên vô cùng hoảng sợ.

Nắm ngón tay Hàn Công Quyết quặp lại thành trảo, chộp về phía yết hầu Trần Đức.

Với sức mạnh của hắn ta, một chiêu này đủ để bóp nát yết hầu kẻ ngông cuồng trước mặt.

“Trần Bát Hoang à? Đúng là lãng phí cái tên!”

Trong mắt Hàn Công Quyết, tên Trần Bát Hoang này chắc chắn sẽ không thoát khỏi công kích của hắn ta.

Bởi vì… Trần Bát Hoang chỉ là một người của thế tục.

Nói ngắn gọn, đó là người thường.

Một con sâu cái kiến mặc cho những võ giả như bọn họ chà đạp, dù có giết chết cũng không phải đền mạng.

Mà con sâu cái kiến thì sao trốn thoát được?

Thế nên, hắn ta có lòng tin chỉ một chiêu có thể xóa sổ được Trần Đức.

Trần Đức đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

“Con sâu cái kiến có thể chết trong tay tao… đó là phúc phận của mày!”, Hàn Công Quyết cho rằng Trần Bát Hoang đã bị dọa sợ, trên mặt hắn ta lộ vẻ mỉa mai cùng miệt thị.

“Ồ!”

Bỗng nhiên, Trần Đức “Ồ” lên một tiếng, ngay sau đó, anh ngước mắt nhìn thẳng vào Hàn Công Quyết.

Đôi mắt kia vô cùng bình thản và tỉnh táo, sâu không thấy đáy, khiến người ta khó mà đoán được.

Một ánh mắt khiến Hàn Công Quyết kinh sợ, cảm giác bất an chợt trào lên.

Tuy nhiên, hắn ta cũng không dừng tay, mà càng thêm dùng sức.

Một con sâu cái kiến lại khiến lòng hắn ta xao động, đây là chuyện vô cùng nhục nhã.

Ngay sau đó…

Đúng như những gì Hàn Công Quyết tưởng tượng, năm ngón tay của hắn ta chộp lấy cổ Trần Đức.

Kế đó… hắn ta bóp mạnh.

Trong tích tắc, sắc mặt Hàn Công Quyết thay đổi.

Hắn…

Kinh hoàng…

Phát hiện…

Năm ngón tay mình không rách nào đâm rách da thịt người trước mắt.

Sao có thể?

Hắn ta vô thức dùng thêm sức, sức mạnh toàn thân cùng tụ lại ở bàn tay.

Sức mạnh tương đương 150kg…

Một trăm năm mươi kg có thể phá nát một tảng đá lớn, bẻ cong sắt thép, nào phải chuyện đùa!

Đừng nói là người, dù là một đống sắt cũng bị hắn bóp méo!

Nhưng..

Trần Đức vẫn không hề hấn gì, thản nhiên đứng đó.

Hàn Công Quyết hoảng sợ nhìn anh, cứ như gặp quỷ: “Sao có thể…”

“Võ giả chỉ có chút bản lĩnh đó à? Đúng là làm người ta thất vọng…”, Trần Đức bĩu môi.

Võ giả!

Xưng hô oai phong biết bao nhiêu!

Cứ như nhân vật chính vậy, vừa ra đã giết chết Hồ Thái Huyền, rồi tỏ thái độ khinh thường cái này, miệt thị cái kia.

Kết quả…

Thứ đồ này ấy à?

Quả thật khiến Trần Đức thất vọng cực độ!

Trong lúc nói chuyện, Trần Đức bỗng nhiên ra tay bắt lấy cánh tay Hàn Công Quyết kéo khỏi cổ mình.

Kế đó, anh dùng sức giật mạnh.

“Răng rắc… soạt…”

Cả cánh tay Hàn Công Quyết cùng ống tay áo cứ thế bị Trần Đức kéo ra.

Đúng vậy, không phỉ bị chém, cũng không phải bị cắt, mà là tươi sống xé rách.

“Hồ Thái Huyền đã nói với mày là không khiêm tốn sẽ chết rất thảm… Sao mày không nghe hả?”, trong tay còn cầm cánh tay đang run rẩy của Hồ Công Quyết, Trần Đức vẫn bình thản như cũ, âm u nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play