Kể cả hai tên vệ sĩ lẫn Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long, Diệp Khánh Ngôn đều há hốc mồm, không thể tin nổi câu ấy sẽ phát ra từ trong miệng Tống Ngữ Yên. Nó hoàn toàn khác xa với Tống Ngữ Yên của lúc trước.
Hai tên vệ sĩ hơi do dự, Tống Ngữ Yên nói rất đúng, nơi này là nhà cô ấy, cô ấy muốn giải quyết hai người họ thì chỉ cần một cú điện thoại. Có lẽ Tống Ngữ Yên không dám giết họ, nhưng vẫn có thể khiến họ tàn phế.
Tống Ngữ Yên nói xong câu đó, lại bước tiếp về phía cửa.
Tức thì, hai tên vệ sĩ thế mà lại không dám ngăn cản cô ấy nữa! Cứ thế để Tống Ngữ Yên rời đi!
Trần Đức nhướng mày, có vẻ... thay đổi hơi bị lớn thì phải...
Sau đó, anh cũng nhấc chân bước theo cô ấy đi ra ngoài.
Tống Thiên Hổ và Tống Thiên Long cứ thế trơ mắt nhìn hai người họ rời đi! Từ đầu đến cuối, cũng không thèm nói thêm câu nào!
Diệp Khánh Ngôn và Trịnh Bân cũng đi theo Trần Đức rời khỏi biệt thự, nhiệm vụ của hai người họ là khiến Tống Ngữ Yên nhanh chóng tiếp nhận mọi tài sản mà Tống Thiên Vũ để lại!
"Bốp!"
Tống Thiên Hổ đập một phát lên bàn trà, nói: "Anh cả, tại sao không ngăn con bé lại?"
"Ngăn lại?", Tống Thiên Long đáp: "Nơi này vẫn là nhà họ Tống, không thể quá đáng quá được, không thì người ngoài sẽ nói thế nào?"
"Hơn nữa, mấy người cũng đừng quên, chú ba tốt của chúng ta còn để lại một đám vệ sĩ. Nếu nơi này mà xảy ra chuyện thật thì tôi với chú cũng chẳng thoát nổi đâu".
So với cái tính nóng nảy của Tống Thiên Hổ thì Tống Thiên Long lại bình tĩnh hơn nhiều. Bọn họ chỉ đến thử trước, coi Tống Ngữ Yên như thế nào, nếu con bé không gượng dậy nổi thật thì tốt quá, bảo nó ký tên sẽ dễ hơn nhiều.
"Vậy làm sao giờ?", Tống Thiên Hổ hỏi.
"Chờ", Tống Thiên Long bình tĩnh đáp: "Tiện thể, mời đại sư Hồ đến luôn".
"Đại sư Hồ!"
Tống Thiên Hổ nghe thấy cái tên ấy thì giật mình: "Anh mời ông ta hả?"
"Ừ", Tống Thiên Long nói: "Chú gọi điện cho ông ta đi, hôm nay phải giải quyết cho xong chuyện này".
"Được... được!", Tống Thiên Hổ có chút kích động, có đại sư Hồ thì lần này Tống Ngữ Yên không ký cũng phải ký.
Dù những vệ sĩ kia có tụ lại thì cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta!
Tống Ngữ Yên đi ra ngoài xong, bèn lên một chiếc xe hơi màu đen, dẫn theo Trần Đức chạy đến một tiệm chụp ảnh trong thành phố!
Vừa đi tới cửa thì cô ấy bỗng dừng lại nói: "Có mang theo chứng minh nhân dân không?"
"Có".
"Lấy ra đây".
Trần Đức lấy chứng minh ra, Tống Ngữ Yên chẳng nói chẳng rằng cầm lấy.
Trần Đức buồn bực, không biết rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.
"Anh chờ ở đây đi".
Tống Ngữ Yên cầm chứng minh, bước vào tiệm, chưa đến 10 phút đã bước ra. Cùng lúc đó, trong tay lại có thêm hai cuốn sổ màu đỏ.
"Cầm lấy".
Cô ấy cầm một cuốn và chứng minh trả lại cho anh.
Giấy kết hôn!
Trần Đức nhìn thấy ba chữ màu đỏ trên cuốn sổ lập tức trợn mắt há hốc mồm!
Má nó!
Cái mẹ gì đây?
Cầm chứng minh đi cái là có thể kết hôn à?
Anh cầm lấy cuốn sổ, mở ra, phút chốc đã thấy tấm hình chụp trông rất thân thiết của cả hai! Rõ ràng tấm hình đó là ảnh chụp mà ban nãy anh và Tống Ngữ Yên dừng lại, rồi giao chứng minh cho cô ấy! Nhưng lại bị photoshop thành ảnh cưới trên giấy kết hôn!
Kết hôn? Vậy mà đã kết hôn?
Trần Đức cạn lời.
Anh đang định nói gì thì giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Ngữ Yên đã vang lên bên tai: "Trước khi bố mất có bảo tôi kết hôn với anh, tôi chỉ hoàn thành mong muốn của bố mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều. Sau này, anh cần làm gì thì cứ làm thế".
Cô ấy không có tình cảm gì với Trần Đức, tuy anh ta đã cứu mạng mình, nhưng cô ấy lại hận không thể cùng chết với Tống Thiên Vũ vào ngày hôm đó.
Cô ấy đã không có lòng biết ơn với Trần Đức, huống chi là yêu hay thích.
Trần Đức bĩu môi, chỉ có thể nói nhà họ Tống vẫn rất ghê gớm, một mình Tống Ngữ Yên là có thể làm xong giấy kết hôn, rõ ràng là không phải làm bằng con đường bình thường.
Trước mắt, anh cũng không còn cách nào, suy cho cùng cũng chẳng thể kéo Tống Ngữ Yên đi kết hôn, đành nói: "Vậy đi, giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, sau này em phải gọi tôi là ông xã. Còn tôi, đành phải gọi em là bà xã vậy".
"Haiz, người đẹp trai quá cũng mệt, còn bị kéo đi kết hôn".
Tống Ngữ Yên cạn lời, người này đúng là mặt dày mà.
Cô ấy liếc Trần Đức một cái, rồi đi về phía bãi đậu xe.
Lúc này, một chiếc xe khác chạy tới, Trịnh Bân và Diệp Khánh Ngôn ngồi trên xe vội vàng bước xuống, nói: "Cô Tống, có thể nói chuyện một lát không?"
"Khỏi, lấy giấy tờ bố tôi để lại ra đây, giờ tôi sẽ ký luôn", Tống Ngữ Yên bình tĩnh nói.
Mấy ngày nay, cô ấy vẫn luôn nhốt mình trong phòng để suy nghĩ một vấn đề, Tống Thiên Vũ đã qua đời, sau này cô ấy phải làm sao bây giờ?
Mãi đến hôm nay, Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ đến mới khiến cô ấy tỉnh táo lại. Điều duy nhất cô ấy cần phải làm chính là bảo vệ những gì mà bố để lại! Bất kể là tài sản hay là nhà họ Tống! Đều không thể để vuột mất nó từ trong tay mình được!
Trịnh Bân vui vẻ, vội lấy một xấp giấy tờ từ trong túi ra, Tống Ngữ Yên đọc sơ một lượt, sau đó bắt đầu xoẹt xoẹt ký tên mình lên.
Bản hợp đồng này ít nhất phải có giá hơn vài tỷ, mà nay lại được ký kết ngay bên lề đường!
Sau đó, Trịnh Bân bèn dẫn Tống Ngữ Yên đến các phòng làm việc, thông qua các cơ quan nhà nước, tiếp nhận tài sản!
Diệp Khánh Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.
Trần Đức lại không hứng thú mấy, anh ngồi trên xe, bắt đầu tu luyện Âm Dương Kinh.
Sau khi trải qua một trận chiến ở nước ngoài, hình như dòng khí ở trong cơ thể anh đã trở nên nhiều hơn. Từ đó tới nay, Âm Dương Kinh cũng chỉ còn lại tờ cuối cùng!
Một khi Trần Đức hiểu được tờ cuối cùng đó và tu luyện thành công, vậy thì di chứng còn sót lại của anh cũng sẽ hoàn toàn biến mất!
Từ khi tu luyện Âm Dương Kinh, mấy ngày nay anh cứ cảm thấy đau đầu, dường như có thứ gì đó được miêu tả sinh động trong đầu. Trực giác mách bảo anh, chỉ có tu luyện xong Âm Dương Kinh thì cơn đau kia mới biến mất.
Anh cũng quyết tâm sẽ tìm hiểu xong nó trong đêm nay.
Một tiếng sau, cuối cùng Trịnh Bân cũng dẫn Tống Ngữ Yên làm xong thủ tục, việc còn lại sẽ giao cho Diệp Khánh Ngôn và anh ta làm tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT