Cùng lúc đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện, trên tay cầm khăn giấy tự tay giúp Miêu Tiểu Thanh lau sạch rượu vang để cô trông dễ nhìn hơn.

Anh mơ hồ nhìn thấy trên da Miêu Tiểu Thanh nổi mẩn đỏ.

Liền biết Miêu Tiểu Thanh bị dị ứng.

Sự lạnh lùng lóe lên trong mắt anh.

Trần Đức nhìn lại:

"Cô Đồng, cô tìm tôi?"

Đồng Lâm ngây người.

Cả người đơ ra tại chỗ.

Cô ta không ngờ đúng lúc này Trần Đức lại đứng lên, còn hất rượu vang vào mặt cô ta nữa!

Lớp trang điểm trên mặt cô ta đã trôi hết sạch, trên mặt giống như có thêm một lớp bùn, dung mạo vốn có lộ ra ngoài, có thể thấy rõ trên mặt cô ta có rất nhiều tàn nhang.

Lớp trang điểm không còn nữa, Đồng Lâm còn bình thường hơn cả những cô gái bình thường.

Ngực, chỉ độ khoảng cup A.

"Trời đất ơi!”

Cao Hiểu Nguyệt kinh hoảng hét lên: "Thằng nhóc này làm gì thế? Ai cho cậu qua đây? Chết tiệt!"

“Trần Đức, sao cậu có thể làm vậy”, Miêu Triều Hải cũng cực kỳ kinh ngạc.

Miêu Tiểu Thanh ngồi bên cạnh cũng trợn tròn mắt, không ngờ Trần Đức lại hành động dứt khoát như vậy.

Nhưng…

Cô ta không cảm thấy có gì sai cả!

Không phải hơn mười năm trước Trần Đức cũng đã bảo vệ cô ta như thế này sao?

Trần Đức không thèm để ý đến những người này.

Anh nhìn về phía Đồng Lâm, đi đến bên cạnh cô ta: "Thế nào, ly rượu vang này tưới lên người cô, cảm giác ra sao?"

"Này, còn không mau xin lỗi cô Đồng, sau đó cút khỏi đây!"

Đồng Lâm vẫn đang tức giận không nói lời nào, nhưng Cao Hiểu Nguyệt đã xông lên lớn tiếng mắng Trần Đức, sau đó khom lưng khuỵu gối nịnh bợ Đồng Lâm: "Cô Đồng, cô có sao không, nào, để tôi lau cho cô!"

Không chỉ Cao Hiểu Nguyệt, mà Miêu Triều Hải cũng bước tới, cầm khăn giấy đích thân giúp Đồng Lâm lau sạch đồ uống trên người, sắc mặt tái nhợt.

Cảnh này…

Lại một lần nữa thu hút sự khinh miệt của những người xung quanh.

Thân là bố mẹ.

Con gái mình bị người khác hất rượu vang thì nhắm mắt làm ngơ.

Đồng Lâm bị hất thì lại vội vàng hầu hạ cô ta như một con chó.

Thực sự là quá nực cười.

Nhưng…

Không ai bước lên nói gì cả, dù sao đó cũng không phải chuyện của bọn họ.

Hơn nữa quần áo của Đồng Lâm trông như cô chủ con nhà giàu, không biết nội tình sự việc thế nào, hà cớ gì phải nhiều chuyện?

Bố mẹ ân cần niềm nở với người ngoài như vậy khiến trái tim Miêu Tiểu Thanh lạnh lẽo đến cực điểm.

Bình thường cô ta rất mạnh mẽ, nhưng lúc này trong mắt lại xuất hiện một lớp sương mờ.

Đồng Lâm thản nhiên tiếp nhận sự hầu hạ của bố mẹ Miêu Tiểu Thanh, vốn dĩ cô ta rất không vui, nhưng bây giờ lại có ý mỉa mai:

"Này, đã nhìn thấy chưa? Trước mặt tôi, bố mẹ của Miêu Tiểu Thanh chỉ có thể khom lưng uốn gối. Muốn thay cô ta ra mặt? Dựa vào cái gì, anh xứng không, anh là cái thá gì?"

Đồng Lâm vênh váo tự đắc, giống như nữ vương, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Trần Đức đầy vẻ khinh thường:

"Trước khi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì xem thử bản thân mình đang ở vị trí nào đã nhé, thật đúng là đồ vô dụng”.

"Ồ”.

Vẻ mặt của Trần Đức rất bình tĩnh, anh không hề tức giận, một người phụ nữ như Đồng Lâm không đáng để anh phải tức giận:

"Nói thế thì cô hiểu rất rõ bản thân cô đang ở vị trí nào nhỉ?"

"Nếu đã như vậy…”

Nói đến đó.

Trần Đức đột nhiên giơ tay ra.

Vụt!

Âm thanh vun vút bất ngờ vang lên!

Xoẹt!

Giây tiếp theo, tay của Trần Đức đã ở trên cổ Đồng Lâm.

Trần Đức di chuyển quá nhanh, không ai có thể nhìn thấy anh đã làm thế nào, ngay cả Cao Hiểu Nguyệt và Miêu Triều Hải đứng gần ngay trước mặt cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra!

Sắc mặt Đồng Lâm trắng bệch, cô ta cảm giác như sắp nghẹt thở, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Đức, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, dường như cô ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

"Rầm!"

Trần Đức hất nhẹ tay, Đồng Lâm ngã xuống cách đó không xa, trên quầy bar để đầy bánh ngọt, đầu cô ta cắm vào một miếng bánh.

Im lặng!

Cảnh tượng này đến quá đột ngột, khiến tất cả mọi người đứng xung quanh hoàn toàn chìm vào im lặng!

Im lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy!

"Vậy thì…”, lúc này Trần Đức bước đến chỗ Đồng Lâm, lạnh nhạt nói,

"Tôi muốn thử xem rốt cuộc cô đang ở vị trí nào”.

"Cô thích ném đồ lên người người khác phải không?"

Một tay Trần Đức giữ chặt cô ta, tay kia cầm lấy bia trên quầy bar, dùng sức mở nắp chai, đổ xuống.

Trong nháy mắt, nước bia thi nhau chảy ồ ạt xuống mặt Đồng Lâm.

"Trần Đức!"

"Anh…ừng ực ừng ực…thả…ừng ực …tôi…!"

Đồng Lâm hét khản cả giọng, rất muốn nói nhưng vừa mở miệng, bia liền tràn vào miệng, không chỉ vậy, mũi, tai, cổ của cô ta đều ướt nhẹp bia với mức độ khác nhau.

Một chai bia đã đổ hết.

Trần Đức không hề có ý dừng lại.

Anh lại lấy thêm môt chai khác.

Tất cả mọi người đứng xung quanh nhìn không chớp mắt.

Ai nấy cũng vô cùng kinh hãi!

Người ta thường nói đàn ông không đánh phụ nữ mà?

Tại sao người đàn ông này lại tàn nhẫn như vậy?

Nhiều chị em khi nhìn thấy cảnh tượng này như thể đang bị đổ bia vào người, cảm thấy cực kỳ ngột ngạt khó thở.

Điên rồi.

Thực sự là điên rồi!

Không ai ngờ rằng người đàn ông này sẽ ở đây công khai ra tay như vậy!

"Róc rách...”

Bia chảy xuống ào ào đập vào mặt Đồng Lâm, Đồng Lâm không dám mở mắt, cô ta không ngừng uốn éo giãy giụa.

Nhưng…

Những chuyện này đều vô ích.

Dưới cánh tay cường tráng của Trần Đức, cô ta chỉ có thể mặc kệ số phận.

"Đủ rồi!"

Đúng lúc này, trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng hét lớn.

Ngay sau đó, sắc mặt Cao Lâm cực kỳ u ám bước ra khỏi đám đông.

Đồng Lâm xảy ra chuyện trong yến tiệc của hắn.

Vậy thì hắn chắc chắn sẽ gặp rắc rối!

Hôm nay, bất kể như thế nào, Trần Đức nhất định phải cho hắn một lời giải thích!

Cuối cùng cũng đi ra rồi sao?

Trần Đức dừng lại, buông Đồng Lâm ra.

Đồng Lâm trở mình, vừa ho vừa thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng: "Cao... Cao Lâm, đánh hắn, giúp tôi đánh hắn!"

Cao Lâm từ xa bước tới.

Sau lưng hắn còn có Khương Sơ Nhiên, Trần Lập, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải.

Và… Diệp Phàm!

Bọn họ vừa xuất hiện.

Đám người vây xem xung quanh đã ồn ào náo nhiệt cả lên!

"Diệp Phàm, người đàn ông đó là Diệp Phàm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play