Trước đó Nhạc Du đã từng chạy trốn một lần, thoát khỏi tình yêu không cần hồi đáp của anh.

Cô bị áy náy tra tấn đến quá sức, cuối cùng ở ngày đó quên đi rồi bỏ chạy.

Đêm trước khi cô chạy trốn cô giả vờ ngủ, khi nhiệt khí ở gương mặt bên cạnh thong thả mà thổi đến, Nhạc Du chậm rãi mở bừng mắt.

Mũi của Trần Thâm dựa gần mặt cô, cô rõ ràng nhìn thấy lông tơ trên vành tai của Trần Thâm.

Lệ nóng không tiếng động mà đọng trong hốc mắt của cô, Nhạc Du nhẹ nhàng rời mặt mình ra, để lại cho lệ nóng khe hở tràn ly.

Cô nhìn Trần Thâm đang ngủ say, ngược lại càng thêm kiên định với lựa chọn của mình.

Cô đã kế hoach hết mọi thứ, một mình lẻ loi chạy đến phương xa trong đêm khuya.

Khi Trần Thâm tỉnh lại, ánh trăng còn chiếu sáng đầm đìa.

Chăn đệm lạnh băng bên cạnh chứng tỏ sự khủng hoảng, anh hoảng loạn đứng dậy.

Dép lê bị vứt ra sau đầu, Trần Thâm đi chân trần bước nhanh kiểm tra các góc trong nhà.

Bóng tối cuồng loạn kêu gào trong ban đêm, có ý nói sự sợ hãi lúc này của Trần Thâm buồn cười đến cực điểm.

Trần Thâm kéo ngăn kéo ra, phát hiện đĩa CD ghi hình bọn họ và thư từ đều bình yên đi vào giấc ngủ, chỉ thiếu “Em là ai”.

“Em là ai” là bức thư cô viết cho chính mình, là bức thư thuộc về chính cô.

Sau khi hiểu rõ tất cả Trần Thâm ngã ngồi trên mặt đất, đôi tay run rẩy nâng lên.

Anh không có sức lực nâng thêm một tấc nữa, lốc xoáy bi thương đang cắn nuốt sự tự hỏi và hành động của anh.

“Trần Thâm, em có chút mệt.” Nhạc Du xem xong ghi hình và thư từ, ngồi yên ở trên giường, vẫn không nhúc nhích.

Trần Thâm lấy áo khoác trong tầm tay khoác lên người cô, nhẹ nhàng lấy tóc bị áo khoác che lại của cô ra.

“Không sao cả, ngủ tiếp một chút là tốt rồi.”

Nhạc Du quay đầu nhìn anh, lỗ trống trong con người phản chiếu bộ dáng của anh.

Cô nhìn anh phát ngốc chằm chằm một lúc lâu, trong mắt mới có chút ánh sáng.

Đó là nước mắt ngưng lại vào nhau, mới miễn cưỡng có ánh sáng.

“Nhưng mà, em ngủ rồi, em sẽ lại quên anh.”

Trong lòng Trần Thâm đã sớm có đáp án trả lời tốt nhất cho câu này, anh đã từng trả lời vô số lần.

Nhưng mà anh vẫn luôn sửng sốt trong chốc lát.

“Trần Thâm, anh mệt không?”

Trần Thâm còn chưa kịp trả lời, Nhạc Du đã tiếp tục nói: “Anh lại muốn nói không mệt hả?”

Anh không hề muốn trả lời, anh chỉ muốn ôm cô ngay lập tức: “Nhạc Nhạc, anh có thể ôm em một cái hay không?”

“Được.”

Sau khi Trần Thâm được như ý nguyện mới phát hiện trên người Nhạc Du bị cọ lên nước mắt.

Trần Thâm tìm rất nhiều nơi, vẫn không thu hoạch được gì như cũ.

Trần Thâm nhìn lại một lần nữa đã đến lúc mặt trời lặn trầm tư, anh chết lặng không thôi, nhưng sự đau nhức bị xé rách không buông tha anh.

Anh canh giữ ở bên cạnh ký ức một tấc cũng không rời, anh mở phần mềm video ngắn của cô, xem những thứ cô thích.

Cô thích hơn hai vạn video, mỗi một video đều có bóng dáng của cô.

Nhạc Du cười, khóc, tức giận, cảm xúc bất đồng ở trước mặt anh sinh động như thật.

Cho đến khi ánh trăng lên cao, bóng tối ở bên tai anh cúi đầu than nhẹ, anh mới dựa vào trên ngăn tủ khóc lớn.

Cảm xúc bi thảm thống khổ mất đi phóng đại trong ban đêm, lớn đến mức mỗi hơi thở bi thương đều đinh tai nhức óc.

Anh lang thang tìm kiếm không có mục tiêu, giống như một cái xác không hồn du đãng trên phố xá sầm uất.

Nhạc Du mất trí nhờ không lưu lại cho anh bất cứ manh mối gì, lần theo đuổi này không có ý nghĩa công bằng gì đáng nói.

Anh không nhìn thấy bất cứ mầm lá hy vọng nào, một mình bồi hồi trong gió lạnh.

Anh nhớ đến Nhạc Du từng nói, Trần Thâm, em muốn có tình yêu đến đến cũng không phai.

Trần Thâm, em thật hâm mộ cuộc sống hạnh phúc bên nhau của vương tử và công chúa.

Trần Thâm, Ái Lệ Nhi biến thành bọt biển, nàng trả giá đại giới lại không có được happy ending, vương tử mất đi nàng cũng được sống tự do tự tại.

Trần Thâm, trên thế giới này không có ai không rời bỏ ai.

Trần Thâm khóc lóc kêu tên cô, mưu toan có được sự chiếu cố của thần, chạy về phía cô một lần nữa.

Nhưng đáp lại anh, là một mảnh lạnh băng không một tiếng nói.

Nhạc Nhạc, không có em, anh đau đớn đến chết, chỉ cầu thực sự có thần mình, để anh nhìn thấy dấu vết để lại.

Trần Thâm chấp bút, mở thư trong tay ra, muốn viết ra sự khẩn cầu trong lòng xuống.

Khi bừng tỉnh phát hiện, trong thư có một câu bị bút huỳnh quang đánh dấu.

“Khi yêu anh, gió sông gào thét; khi anh đến, ấm áp tràn ra toàn bộ xuân hạ; lúc anh đi, đông cứng mùa thu đông năm này qua năm khác.”

“Anh đi rồi, gió đêm vì bạn nhảy ánh trăng gào thét thê lương, em nghĩ em còn yêu anh.”

“Tất cả những câu đó đều là triền miên đau đớn, em biết, em có thể không có anh.”

Một hàng chữ mới lây dính biệt ly lạnh lẽo, thành cây đao tàn nhẫn cắm ở trong lòng Trần Thâm.

“Trần Thâm, đừng yêu em như vậy, đừng đến tìm em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play