Sáu năm trước, cô ta có thể làm cho Lâm Thâm Thâm bị trục xuất khỏi thành Bắc Kinh, sáu năm sau, cô ta vẫn có thể khiến Lâm Thâm Thâm rời khỏi thành Bắc Kinh lần nữa! 

...

Lúc thấy Lâm Thâm Thâm lại biến mất khỏi bữa tiệc một lần nữa, Cẩm Dương cảm thấy không yên lòng, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của cô ở trong đám người mọi lúc mọi nơi, tìm hơn nửa ngày trời, vẫn không tìm được, cuối cùng bằng vào ấn tượng vừa nãy của mình, anh tìm dọc theo phương hướng Lâm Thâm Thâm rời đi lúc nãy.

Còn chưa chen ra khỏi đám đông, anh đã nhìn thấy Lâm Thâm Thâm vừa nâng chân trái lên, vừa hít hai ngụm khí lạnh, sau đó chống một chân xuống đất, mắng nhiếc nhíu mày.

Cô đứng cách đám người tham dự tiệc hơi xa, không có ai chú ý đến hình tượng của Lâm Thâm Thâm hiện tại hoàn toàn khác hẳn phiên bản nữ thần khí chất lúc nãy.

Cẩm Dương rõ ràng có thể đoán được cô đang lẩm bẩm nói "Thật tmd đau!" từ khẩu hình miệng của cô. 

Cô đang chửi thô tục... trong lòng Cẩm Dương không cảm thấy chán ghét hay chê bai gì, mà ngược lại còn dở khóc dở cười.

Một giây tiếp theo, Lâm Thâm Thâm bất chợt hít một hơi thật sâu, sau đó đặt chân trái xuống đất, hơi ngẩng đầu lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi về phía đám đông trong hội trường.

Cẩm Dương nhìn thấy tư thái điềm tĩnh không có vẻ gì của cô, không nhịn được nhíu mày.

Rốt cuộc trong đầu người phụ nữ này, đang suy nghĩ cái gì vậy?

Rõ ràng đã đau thành như vậy, lại vẫn muốn khoe mẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, định đối phó với người tham dự buổi tiệc rượu này à?

Cẩm Dương đứng yên ở đó, nhìn chằm chằm vào Lâm Thâm Thâm, nhìn cô cất bước đi vào trong hội trường, khách sáo chào hỏi với những người đó, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười yêu kiều.

Tuy nhiên, Cẩm Dương có thể thấy được, mỗi lần đứng nói chuyện với người ta, Lâm Thâm Thâm sẽ hơi nâng chân trái lên cao một chút.

Sợ rằng cô đang dùng cách này, để xoa dịu cơn đau ở đầu mũi chân.

Cẩm Dương nhất thời cảm thấy buổi tiệc rượu tối nay thật là tẻ nhạt vô vị, anh đứng ở bên ngoài đám người, nhàn nhã dựa người vào trên vách tường, nhìn bóng dáng của Lâm Thâm Thâm nhẹ nhàng lướt qua, giống như con bướm đang bay lượn.

Nụ cười của cô, là nụ cười theo tiêu chuẩn lễ nghi, đẹp thì có đẹp, nhưng lại khiến Cẩm Dương cảm thấy, nụ cười đó cực kỳ trống rỗng, không đẹp được như  lúc anh bị cô làm cho dị ứng xoài, phải nhập viện, sau khi tỉnh lại, anh nói với cô: Anh đồng ý đến tham dự lễ thành nhân của cô, lúc ấy cô đã nở nụ cười rạng rỡ với anh.

Với anh, đó là nụ cười đẹp nhất mà anh đã từng nhìn thấy.

Nụ cười đó bắt đầu từ lúc đôi mắt của cô sáng lên, sau đó hai bên khóe mắt của cô chuyển thành cong lên, ý cười hạnh phúc dần từ khóe mắt của cô lan tràn đến khóe môi của cô.

Khóe môi của cô cong lên, để lộ hai hàm răng trắng bóng, nhìn không thanh lịch văn nhã gì cả, nhưng lại thể hiện rõ sự thỏa mãn và hạnh phúc của cô, đẹp giống như đã thực hiện được nguyện vọng lớn nhất của đời người, đẹp đến mức đánh cắp luôn trái tim của anh.

Anh nhớ rõ ngày hôm đó, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa trở nên chói chang, sáng rỡ đến mức chói loà, và vì nụ cười này của cô, trong lòng anh cũng sáng rỡ đến mức chói loà giống vậy.

Cách sáu năm, sau khi gặp lại lần nữa, cô vẫn thích cười như cũ, cười yếu ớt, cười nhạt, cười văn nhã, cười hời hợt, cười quyến rũ, cười lịch sự... Duy chỉ không còn nụ cười hạnh phúc dưới ánh mặt trời rực rỡ buổi sáng ngày hôm đó.

Vừa rồi Lâm Thâm Thâm lên sân khấu tuyên bố Cẩm Dương gia nhập tập đoàn Lâm thị, khiến tất cả mọi người ở đây đều có ấn tượng với cô…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play