Lâm Thâm Thâm nhanh chóng bị những người chen lấn vào trong đẩy ra ngoài, cô đứng ở vòng ngoài của đám người, nhìn Cẩm Dương bị người vây chặt xung quanh.
Người đàn ông an tĩnh đứng trong đám đông, vóc người cao lớn, ánh mắt đăm chiêu, đường nét khuôn mặt rõ ràng, anh không nói nhiều, nghe những lời a dua nịnh nọt của mọi người, nhưng vẫn duy trì nụ cười mỉm không lạnh không nóng.
Anh rõ ràng là người dẫn tới sự ồn ào náo nhiệt này, nhưng lại như hoàn toàn tách biệt với bầu không khí sôi động này.
Lâm Thâm Thâm đứng yên ở ngoài vòng vậy, bình tĩnh nhìn một lúc lâu, mới quay mặt sang chỗ khác, thấy Lâm lão phu nhân được Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương dẫn đi về phía cô.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Lâm Thâm Thâm chợt bị giấu đi, cô cầm ly rượu, im lặng đứng yên tại chỗ, chờ đến khi Lâm lão phu nhân đi tới trước mặt cô, cô mới lên tiếng, gọi: "Bà nội."
Lâm lão phu nhân dường như vẫn còn đang tức giận và thất vọng với chuyện cô có thai trước khi lập gia đình nhiều năm trước, bà ấy nhìn cô một lúc lâu, rồi mới lãnh ngạnh nói: "Nếu đã trở về Bắc Kinh, cũng giúp tập đoàn Lâm thị đào được một nhân tài về, qua mấy ngày nữa, cháu dành thời gian rảnh rỗi, đưa cậu ta tới nhà một chuyến."
Lâm Thâm Thâm chỉ khẽ đáp lại "Dạ", rồi không nói gì nữa, cô biết, bà nội nói như vậy, là đã thầm chấp nhận để cô trở về nhà.
Cô đã thành công được một bước!
Chuyện sau đó cô phải làm là, đi từng bước từng bước một làm tan rã thế lực của gia đình Lâm Chấn Đình ở tập đoàn Lâm thị!
Từ trước đến giờ, Lục Đình Phương luôn là người gió chiều nào xoay theo chiều đấy, bà ta thấy Lâm lão phu nhân nói như vậy, lập tức nhìn Lâm Thâm Thâm, nở nụ cười hiền huệ, thân thiết nói: "Thâm Thâm, cháu ở nước Mỹ nhiều năm, bây giờ trở về, sao không về nhà thông báo với mọi người trước?"
Lâm Thâm Thâm thầm cười nhạt trong lòng, nếu không có buổi tối nay, cô có thể bước vào cửa của Lâm gia một bước sao?
Lâm Thâm Thâm cô nghe những lời khách sáo đường đường chính chính này đến buồn nôn rồi.
Trong lòng thầm chê bai và giễu cợt, nhưng ngoài mặt Lâm Thâm Thâm vẫn giả vờ là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô khẽ cong khóe môi cười, chuyển đề tài một cách tinh tế, nói: "Chú, thím, cháu xin phép đi vào phòng vệ sinh, xin lỗi."
Sau đó cô còn hơi cúi đầu chào, rồi xách vạt váy dài, đi về phía phòng vệ sinh.
Chỉ là còn chưa đi được hai bước, người mà Lâm Thâm Thâm không muốn nhìn thấy nhất, lại bưng ly rượu chát, trưng cái vẻ mặt dễ thân cận giả dối ra, ngăn cản bước chân của cô.
Sau lưng Lục Tương Nghi còn có mấy cô gái trẻ tuổi đi theo, sợ rằng đều là tiểu thư nhà giàu hay gia đình quý tộc.
Nhớ năm đó, trong giải bình chọn tiểu thư danh viện Bắc Kinh, cô luôn dành vị trí số một, cộng thêm lúc đó tập đoàn Lâm thị vẫn đang rạng rỡ vô hạn, sau lưng Lâm Thâm Thâm luôn có một đám nam nam nữ nữ đi theo như thế này.
Ai có thể ngờ, thế sự vô thường, bây giờ người được đám phụ nữ trang điểm lộng lẫy theo đuôi phía sau, chính là Lục Tương Nghi đã từng bước vào cửa Lâm gia, đầu cũng không dám ngẩng lên, lúc nào cũng tỏ vẻ đáng thương lại hèn yếu.
Lục Tương Nghi cầm một ly rượu đưa cho Lâm Thâm Thâm, nhưng Lâm Thâm Thâm không đưa tay ra nhận.
Cô biết Lục Tương Nghi luôn thích giả vờ, ngày hôm nay bọn họ gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, hai người lại tiếp tục ở thế đối lập nhau, sao Lục Tương Nghi có thể bỏ lỡ thời khắc này được?
Đúng như dự đoán, một giây sau đí, Lục Tương Nghi mỉm cười nghiêng đầu, nhìn Lâm Thâm Thâm, cười tủm tỉm quơ quơ ly rượu trong tay, giả vờ ngây thơ hồn nhiên, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ ngọt xớt gọi: "chị Thâm Thâm."
Tối nay là lần đầu tiên Lâm Thâm Thâm chính thức xuất hiện trước mặt mọi người từ sau khi trở về thành Bắc Kinh, cô không muốn rơi vào cái bẫy khiêu khích này của cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT