Sắc mặt của Cẩm Dương đã khó coi tới cực điểm, anh cố chịu đựng cơn giận đến giới hạn cuối cùng, vừa định mở miệng nói chuyện với Bác Duệ, giọng nói của Bác Duệ đã lại truyền lần nữa tới: "Cha ơi, thật ra con rất muốn chịu trách nhiệm với chị Thâm Thâm."

Cẩm Dương nhất thời ngậm miệng, không thèm nhìn con trai mình nữa, xoay người rời đi.

Sau khi ra khỏi phòng, anh cảm thấy trong lòng mình cực kỳ phiền muộn, thuận đường lại xoay người, khóa trái cửa phòng ngủ của Bác Duệ vào, sau đó mới cầm chìa khóa đi thẳng ra phòng khách.

Cẩm Dương ngồi ở trên ghế sa lon, đối mặt với đống tài liệu trước mặt mình, nhưng anh không thể nào xem nổi, cuối cùng anh ném đống tài liệu này xuống  trên ghế sa lon, sau đó đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, đút tay vào túi mò tìm điếu thuốc lá, đang định châm lửa đốt, anh lại nghĩ đến Bác Duệ là trẻ con, không ngửi được mùi thuốc lá, anh ném thuốc lá và bật lửa tới trên bàn tròn nhỏ, đứng ở trước cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, mặc dù vậy, Cẩm Dương vẫn cảm thấy khó chịu.

Như có một ngọn lửa phát tán khắp nơi trong cơ thể anh, mà không thể nào tìm được nơi xả giận.

Nếu là những người đàn ông khác, vì ghen, vì khó chịu, anh có thể áp dụng một số phương thức khác với những người có ý đồ không phù hợp với Lâm Thâm Thâm.

Nhưng bây giờ, đó là con trai của anh, anh có thể làm gì?

Anh biết, mình ăn giấm thế này là quá ngây thơ, nhưng không biết tại sao, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lâm Thâm Thâm, anh đều không thể khống chế được mình.

Anh rất muốn trói chặt lấy cô, để cô chỉ có thể là của một mình anh, không để cho bất kỳ người đàn ông nào dòm ngó, cho dù là bé trai như Bác Duệ cũng không được!

Cẩm Dương nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu, loại cảm giác này, giống như là năm năm trước, Bác Duệ bất thình lình xuất hiện ở trong thế giới của anh, không có sữa uống, không có mẹ thương, vì vậy vào đêm hôm khuya khoắc, bé đều sẽ khóc tới tỉnh, anh đã tìm mấy bảo mẫu tới, nhưng đều không thể chăm được cho thằng bé, thằng bé khóc suốt ngày suốt đêm ngủ không yên giấc, cuối cùng anh chỉ có thể ngồi dậy tự bế con trai, dỗ dành con trai.

Hồi đó, trong lòng anh cũng phiền muộn khó chịu như thế này, cảm thấy cuộc đời của mình chỉ vừa mới bắt đầu, đã bất ngờ bị một đứa trẻ làm rối loạn hoàn toàn.

Điều càng khiến anh tức giận hơn là, anh hoàn toàn không biết mẹ của đứa bé này là ai.

Chỉ có một mình anh vò võ gà trống nuôi con, thay tã thay bỉm của con trai, tắm cho con trai, nói chuyện với con trai, dạy bé chập chững đi bộ, dạy bé nói, có những đêm khuya phải đưa bé đi bệnh viện...

Phụ nữ đều có tình mẫu tử bẩm sinh, có lẽ sinh con có thể khiến họ mệt mỏi vất vả, nhưng vẫn không cảm thấy khó khăn.

Nhưng một người đàn ông chăm sóc cho một đứa trẻ, không thể nào chăm sóc tốt được.

Có đôi khi, anh cũng có suy nghĩ vò mẻ chẳng sợ sứt nữa, rất muốn đi tìm một người phụ nữ, đơn thuần là vì Bác Duệ, tìm một người phụ nữ làm mẹ cho con trai, cùng anh chăm sóc cho Bác Duệ.

Nhưng mỗi lần suy nghĩ đó xuất hiện, lại không thể tồn tại quá một giây đồng hồ, bởi vì trong đầu anh sẽ lại xuất hiện khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm, vì vậy cái suy nghĩ đó còn chưa có cảm giác tồn tại đã bị đánh tan thành mây khói.

Đến bây giờ, anh mới hiểu được, thật sự là như vậy.

Trong cuộc đời của mỗi cong người, chúng ta rồi sẽ gặp được một người, đối phương phá vỡ tất cả mọi quy tắc của chúng ta, dần làm thay đổi thói quen của chúng ta, trở thành ngoại lệ của chúng ta.

Mà Lâm Thâm Thâm, chính là ngoại lệ trong cuộc sống của anh.

Cẩm Dương nhìn bóng đêm đã phủ khắp mọi nơi bên ngoài cửa sổ, anh thở dài, sau đó xoay người, đi về phía phòng ngủ của Bác Duệ, lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng, thấy Bác Duệ đã ngủ say, Cẩm Dương mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng, cầm chìa khóa cửa, đi ra khỏi nhà mình, đi đến nhà của Lâm Thâm Thâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play