Bác Duệ hơi thất vọng, nghĩ đến nam chính trong phim truyền hình trên ti vi đều giả vờ đáng thương tranh thủ sự cảm thông của nữ chính, vì vậy bé gian xảo gửi tin nhắn wechat qua: "Em bị bệnh, rất khó chịu."

Một lát sau, điện thoại di động của Bác duệ lại vang lên tiếng tích tích, là tin wechat trả lời của Lâm Thâm Thâm: "Sao vậy? Đã uống thuốc chưa? Đã đi khám bác sỹ chưa?"

Bác Duệ đáp trở lại: "Cha em rất bận, điện thoại di động thì không gọi được, em phải tự đi về nhà một mình."

Lâm Thâm Thâm rất tự nhiên đáp lại: "Vậy mẹ em đâu?"

Mới đầu Bác Duệ giả vờ đáng thương là bắt chước nam nữ diễn viên chính ở trong phim truyền hình, thanh thủ sự đồng tình của cô, nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn Lâm Thâm Thâm gửi tới, khuôn mặt nhỏ của bé chợt xụ xuống, trở thành thật sự rất đáng thương.

Người ta có câu, đứa trẻ có mẹ giống như bảo bối, đứa trẻ không có mẹ là cỏ cây.

Mặc dù Bác Duệ là con trai ruột của Cẩm Dương, vừa sinh ra đã được bao phủ trong ánh hào quang, cho dù bé không có mẹ, nhưng vẫn hạnh phúc sống sung sướng hơn những đứa trẻ đồng trang lứa không biết bao nhiêu lần.

Thậm chí, cho dù không có mẹ ruột, trên thế giới này có rất nhiều người muốn làm mẹ kế của bé, người trước ngã xuống người sau đã tiến lên, muốn đếm cũng đếm không hết.

Nhưng dù thế nào mẹ kế vẫn kém hơn mẹ ruột, đặc biệt là trong tâm trí của Bác Duệ bé nhỏ, bé luôn nghĩ định nghĩa về mẹ kế, giống như bà hoàng hậu độc ác trong truyện nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, sẽ cho bé ăn quả táo một nửa có độc một nửa không có độc.

Câu hỏi kia của Lâm Thâm Thâm, giống như chiếc gai sắc nhọn đâm trúng nơi yếu ớt nhất trong trái tim của Bác Duệ, bé nâng tay lên, kéo cằm, nhìn chằm chằm vào trên màn hình điện thoại di động rất lâu, mới chậm rì rì gõ bàn phím điện thoại, gửi tin wechat cho Lâm Thâm Thâm: "Em không có mẹ."

Sau đó, Bác Duệ cũng không biết là mình mất hết tinh thần vì bị cảm lạnh nhức đầu, hay là vì tâm tình của mình không tốt, bé ủ rũ nằm nhoài người ở trên bàn trà nhỏ, nhìn hiển thị tin nhắn đã được gửi đi trên màn hình rất lâu, sau đó bé đứng lên, tiếp tục đi tìm hòm thuốc.

...

“Em bị bệnh, rất khó chịu."

“Cha em rất bận, điện thoại di động thì không gọi được, em phải tự đi về nhà một mình."

“Em không có mẹ."

Lâm Thâm Thâm chưa bao giờ là người thích xen vào việc của người khác, đây không phải là do trái tim của cô quá lạnh lùng cứng rắn, mà bởi vì, từ nhỏ tới lớn, xung quanh cô chẳng có việc nhảm nhí gì để cô đi quản.

Hôm nay, cô vốn đang nóng lòng muốn liên lạc với Cẩm Dương, nhưng đến cuối cùng nhắn mấy tin wechat với Bác Duệ, trong đầu lại bắt đầu quanh đi quẩn lại mấy tin wechat Bác Duệ gửi tới, rồi hình ảnh Bác Duệ bị bệnh khó chịu chiếm hết tâm trí của cô.

Ở nhà chẳng có người lớn nào, cậu bé xinh xắn ngoan ngoãn đó có bị bệnh rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không?

Cô là hàng xóm của bé, có nên qua đó xem bé thế nào không?

Cuối cùng, đến khi Lâm Thâm Thâm nhận ra bây giờ mình mình đang đứng ngồi không yên vì một cậu bé chỉ gặp qua một lần, tán gẫu qua wechat mấy lần, trong lòng cô kinh ngạc không thể nào tưởng tượng nổi.

Không thể nào tưởng tượng nổi là chuyện của không thể nào tưởng tượng nổi, Lâm Thâm Thâm không thèm trang điểm, mau chóng đi thay quần áo, cầm ví tiền điện thoại di động và chìa khóa nhà, vội vội vàng vàng đi ra khỏi nhà, qua gõ cửa của căn hộ bên cạnh, sau đó lại nâng tay lên, nhấn chuông cửa mấy lần.

Lúc này, Lâm Thâm Thâm mới nhận ra mình đang lo lắng, cô đang lo lắng cho bé trai năm tuổi mới có duyên gặp mặt một lần đó.

Loại cảm giác này, giống như lúc cô mang thai khoảng bảy tám tháng, đang tắm trong phòng tắm một mình, vô tình va vào người, suýt nữa ngã xuống sàn phòng tắm, lúc đó cô vô thức đưa tay che lấy bụng của mình, trong lòng cũng dâng lên cảm giác lo lắng sợ hãi giống như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play