Bàn tay Lâm Viễn Ái siết chặt thành nắm đấm, nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm một hồi, sau đó nhếch môi, cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói ra khỏi miệng: "Lâm Thâm Thâm, từ nhỏ chị đã như vậy, duy ngã độc tôn, không coi ai ra gì, như thể toàn thế giới nên bị chị giẫm dưới chân, tất cả mọi người ở trong mắt của chị, đều không đáng giá nhắc tới!"

"Lâm Thâm Thâm, chị cảm thấy chị như này rất kiêu ngạo sao? Thế nhưng, trong mắt của tôi, chị như này, cực kỳ hỏng bét!"

Cả người Lâm Thâm Thâm càng run rẩy mạnh hơn, có cơn giận không nói rõ được nhanh chóng lan ra trong lòng, thôi thúc cô giơ tay lên với Lâm Viễn Ái một lần nữa.

Lần này, Lâm Viễn Ái không hề tránh, chỉ nhìn chằm chằm tay của cô, phì cười ra tiếng, rồi chìa mặt ra: "Nhiều năm như thế, chị vẫn là như vậy, không nói lại liền vung tay, muốn đánh tôi, vậy thì đánh đi?"

Lâm Thâm Thâm mấp máy môi, hung hăng giơ tay, cuối cùng khi sắp tiếp xúc với mặt Lâm Viễn Ái, bàn tay lại nắm thành nắm đấm.

"A ~ sao không đánh nữa? Lâm Thâm Thâm, chị mà cũng có lúc không đánh được à?" Lâm Viễn Ái giống như tự giễu, giật giật môi, mở miệng, nói tiếp: "Lâm Thâm Thâm, ở trong mắt chị, chị họ Tương Nghi có quan hệ máu mủ với chị, cũng là người xấu, vậy trong mắt chị còn có người tốt không? Chị đã từng đối xử thật lòng với người khác chưa?"

"Lâm Thâm Thâm, chị không có tình cảm, tôi tình cảm, chị đừng biến tôi thành loại người máu lạnh vô tình đáng sợ giống như chị!"

Âm thanh của Lâm Viễn Ái, rất thấp rất bình tĩnh, không hề hung ác táo bạo như bình thường, sau khi nói xong câu cuối, cậu còn có thể đè thấp giọng nói, nhấn mạnh: "Lâm Thâm Thâm, chị có biết hay không, tôi, thật, sự, rất, ghét, chị!"

Tôi, thật, sự, rất, ghét, chị!

Mấy chữ này, tựa như một chùm tia sét, nổ ầm ầm bên tai Lâm Thâm Thâm.

Sau khi Lâm Viễn Ái nói xong, quay phắt đầu sang chỗ khác, thở hồng hộc, đè nén phiền muộn trong lòng.

Lâm Thâm Thâm đứng trước mặt của cậu, từ đầu đến cuối thần thái không có bất kỳ biến hóa nào, ánh mắt của cô thanh tịnh sáng ngời, chỉ bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cậu, lưng của cô ưỡn lên thẳng tắp, giống như công chúa kiêu ngạo, tư thái ưu nhã mà lại cao quý, ánh mắt cô nhìn cậu, không khác gì bình thường, tỉnh táo mà bình tĩnh, như thể người cậu nói đáng ghét trong miệng, căn bản không phải cô. 

Lâm Thâm Thâm đứng ở trước mặt Lâm Viễn Ái, nhìn một lúc lâu, mới khẽ chớp chớp mắt, không nói tiếng nào xoay người, đi về phía trước bàn làm việc của mình, bình tĩnh ngồi xuống, sau đó giơ tay lên, cầm điện thoại trên bàn, ấn mấy nút, âm thanh thanh thúy êm tai: "Thư ký Phương, thông báo cho toàn thể nhân viên của ban, lập tức tổ chức cuộc họp thường lệ thứ sáu." 

Nói xong, Lâm Thâm Thâm liền cúp điện thoại, nhanh chóng ôm mấy văn kiện bày trên bàn.

Lâm Viễn Ái đứng ở giữa văn phòng, nhìn qua Lâm Thâm Thâm không có gì khác bình thường, dùng sức cắn răng, rồi cúi người cầm chìa khóa xe của mình lên, không quay đầu lại đi về phía cửa phòng làm việc ra ngoài.

Trong văn phòng, lập tức, chìm vào yên tĩnh, lúc này Lâm Thâm Thâm mới mất hết sức lực ngồi ở trên ghế làm việc, bàn tay cầm văn kiện hơi dùng sức. 

Đến cuối cùng, đầu ngón tay của cô, khẽ run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play