Lâm Thâm Thâm cầm điện thoại ở trong lòng bàn tay, khẽ thở dài một hơi, đi vào trong phòng ngủ, khi bàn tay chạm vào tay kéo cửa sổ sát đất, đột nhiên nghĩ đến Cẩm Dương bị mình bỏ lại trong phòng ngủ, bàn tay cô bỗng dưng dừng lại, đáy lòng lại dâng lên nỗi lo nghĩ.

Sau đó liền buông tay kéo cửa sổ sát đất, quay người đứng trên ban công, nôn nóng bất an đi tới đi lui.

Nếu như trở lại phòng ngủ, Cẩm Dương tiếp tục nói những lời vừa rồi với cô thì làm soa bây giờ?

Cô chưa từng nghĩ đến, Cẩm Dương được cô ký kết thành công, lại là bởi vì, sáu năm trước bọn họ có quen nhau... Mà lại anh còn vừa mới nói, sáu năm trước, cô bảo anh... câu sau đó bởi vì Lâm Viễn Ái đột nhiên gọi điện thoại đến, cô không nghe rõ ràng, có điều sáu năm trước, ở đại học A, nhiều người theo đuổi cô lắm, cũng quá nhiều người tỏ tình với cô, không phải là cô không ỷ vào tình yêu của những người đó, bắt những người đó làm chuyện gì, thế nhưng cô thật sự không nhớ rõ rốt cuộc người nào là người nào...

Trong lòng cô đã có Tiểu Hải Dương, dù cô không biết tên của người đó, cũng không biết người đó đang ở phương nào, thế nhưng trong lòng cô, từ đầu đến cuối lại không muốn từ bỏ, cô nghĩ, một ngày nào đó, cô sẽ gặp lại anh.

Đó là giấc mộng tươi đẹp nhất trong sinh mệnh cằn cỗi của cô hiện tại.

Lâm Thâm Thâm càng nghĩ, cả người càng bất an.

Cẩm Dương trong phòng chờ hồi lâu, vẫn không thấy Lâm Thâm Thâm trở về từ ban công.

Anh nhìn ra được, vừa rồi có điện thoại gọi tới, cô thở phào một hơi dài, giống như gặp được cây cỏ cứu mạng, vội vội vàng vàng tránh đi.

Thế nhưng, màn tỏ tình vừa rồi, đã làm, dĩ nhiên anh muốn làm cho xong.

Có một số việc, một khi đã bắt đầu, sẽ không cách nào quay đầu.

Cho nên, Cẩm Dương liền xuống giường, đi thẳng tới ban công.

Ngay khi Lâm Thâm Thâm đang xoắn xuýt không thôi, rèm cửa ban công bỗng nhiên bị người kéo ra, ngay sau đó cửa sổ sát đất bị mở ra, cả người Lâm Thâm Thâm giật nảy mình, quay đầu, nhìn Cẩm Dương đứng ở cửa ban công, đáy lòng trở nên càng thêm căng thẳng. 

Cẩm Dương không nói gì, chỉ nhìn điện thoại cô cầm trong tay.

Lâm Thâm Thâm theo ánh mắt của anh nhìn điện thoại trong tay mình, sau đó lập tức mỉm cười với Cẩm Dương, rõ ràng mang theo chột dạ, mở miệng: "Là Viễn Ái gọi điện thoại tới, vừa mới cúp." 

Cẩm Dương khẽ gật đầu.

Đôi mắt của Lâm Thâm Thâm đảo lòng vòng, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cứ cảm thấy bầu không khí lúc này, trở nên có chút quỷ dị, quỷ dị đến nỗi cô khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cố gắng gượng cười. 

Cẩm Dương nghiêng người, nhường cửa đi vào phòng ngủ, nói: "Vào đi."

"Nha." Lâm Thâm Thâm lên tiếng, nắm điện thoại di động thật chặt, đi vào trong phòng ngủ.

Lúc đi ngang qua bên người Cẩm Dương, không biết là bởi vì cô căng thẳng hay không, chân không kìm được mềm nhũn một chút, cơ thể nghiêng về phía trước, hai gò má chạm vào ngực Cẩm Dương.

Cẩm Dương tay mắt lanh lẹ giơ tay lên, đỡ lấy cô, âm điệu trầm thấp nặng nề truyền đến: "Vẫn ổn chứ?"

"Ừm." Lâm Thâm Thâm lên tiếng, rút cánh tay mình bị Cẩm Dương nắm lấy, nhưng không rút ra được.

Lâm Thâm Thâm tiếp tục rút, vẫn không sao tránh ra được, đáy lòng lập tức trở nên hơi gấp, ngẩng đầu, đã nhìn thấy ánh mắt Cẩm Dương bình tĩnh nhìn vào mắt cô, âm điệu còn mang theo sự dịu dàng từ màn tỏ tình vừa rồi: "Thâm Thâm." ----- 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play