Mười giờ rưỡi, tiệc rượu Tập đoàn Tạ thị tan cuộc.
Lúc Tạ Thiếu Hoa đi khỏi đại sảnh, Lâm Thâm Thâm đã đứng bên đường ngoài sảnh chờ.
“Thâm Thâm.” Tạ Thiếu Hoa thấy Lâm Thâm Thâm, trong mắt lóe lên tia sáng, tạm biệt người bên cạnh, sãi bước đi tới trước mặt Lâm Thâm Thâm.
“Tạ tổng.” Lâm Thâm Thâm cong môi cười, mi mắt cũng trở nên sinh động hơn, dưới ánh đèn lưu ly, vô cùng mê người.
Tạ Thiếu Hoa nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Thâm Thâm, không khỏi xuất thần, im lặng hồi lâu.
Lâm Thâm Thâm rũ mắt, trên mặt cũng không thay đổi quá lớn, giữ nụ cười lễ phép, thản nhiên phá vỡ yên lặng: “Tạ tổng, hôm nay không còn sớm, hay là chúng ta lưu cách liên lạc, hẹn ngày mai bàn chuyện?”
Tạ Thiếu Hoa hồi phục tinh thần, nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ còn sớm, gần đây có hội sở tư nhân, chỗ đó khá yên tĩnh, còn có phòng riêng, chúng ta đến đó, được không?”
Lâm Thâm Thâm gật đầu, không từ chối.
Mặt Tạ Thiếu Hoa lộ vẻ vui mừng, cười nói: “Xe tôi ở bên kia, tôi đi lái tới, em ở đây chờ tôi.”
“Ừ.” Lâm Thâm Thâm đáp một tiếng, Tạ Thiếu Hoa liền xoay người đi.
Sau khi Tạ Thiếu Hoa rời đi, Lâm Thâm Thâm chậm rãi quay đầu nhìn chiếc xe quen thuộc dừng bên kia đường.
Cẩm Dương ngồi trong xe, ánh mắt u ám nhìn Lâm Thâm Thâm bên kia đường, tay nắm tay lái siết chặt lại, giống như muốn bẻ gãy tay lái, khớp xương vì dùng sức mà nổi lên đường gân, cô lại thật sự đợi Tạ Thiếu Hoa…
Tầm mắt Cẩm Dương như ẩn giấu mảnh băng vụn, ánh mắt nhìn Lâm Thâm Thâm ngày càng lạnh, tựa như có thể đông cô thành nước đá bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, một chiếc xe Porsche thể thao mui trần màu đỏ bản limited dừng trước mặt Lâm Thâm Thâm, ngăn cơn tức của Cẩm Dương.
Cửa xe thể thao mở ra, Tạ Thiếu Hoa âu phục giày da xuống xe, không biết anh ta và Lâm Thâm Thâm đã nói gì, nụ cười trên mặt Lâm Thâm Thâm ngày càng tươi, khuôn mặt đẹp hơn, kiều diễm như đóa anh túc trong bóng đêm, ngay sau đó Tạ Thiếu Hoa liền dẫn Lâm Thâm Thâm tới chỗ ghế phó lái.
Tạ Thiếu Hoa muôn phần săn sóc, mở cửa xe cho Lâm Thâm Thâm, hơi nghiêng người, dành đường cho Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm nhấc chân đầm, nhe răng cười, dáng người thướt tha ngồi lên xe.
Lúc này Tạ Thiếu Hoa mới lễ độ đóng cửa xe, rồi đi vòng qua ghế tài xế, lên xe.
Ngay sau đó, xe thể thao khởi động, máy phát ra tiếng ông ông, chiếc xe màu đỏ kia từ từ chạy đi.
…
Cẩm Dương nhìn xe từ từ đi xa, trong lòng có cảm giác thất bại chậm rãi lan ra.
Mặc dù anh ở Bắc Kinh, che giấu xuất thân và bối cảnh của mình, khiêm tốn nhìn như đời sống bình thường, nhưng anh quả thực là người thừa kế Tập đoàn Bạc Đế, xuất thân danh môn quý tộc, tâm cao hơn trời là điều khó tránh khỏi.
Huống chi, cho dù anh như hiện giờ, nhìn như không quyền không thế, nhưng cũng có không ít danh viên quý tộc nghĩ mọi cách tiếp cận anh, lấy lòng anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT