Vốn lúc trên xe, anh muốn hỏi cô, cô thật sự không quan tâm đến chuyện cũ nữa sao?

Thế nhưng, người yêu cũng là có tự tôn.

Từ trước đến nay, chấp niệm ở thâm tình, sợ vừa mở miệng, sẽ hóa thành trò cười.

—— bạn học, chào bạn, có thể cho mình mượn năm đồng được không?

—— bạn học, chào bạn, có thể cho mình mượn nụ hôn đầu của bạn được không?

—— bạn học, chào bạn, có thể cho mình mượn đêm đầu của bạn được không?

—— bạn học, chào bạn, có thể cho mình mượn cuộc đời bạn được không?

Đã từng thề non hẹn biển, đến hôm nay, lại hóa thành bi thương trầm lắng và hạnh phúc trống rỗng.

Cẩm Dương nắm chặt tay lái điều khiển, nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm đứng ở ven đường nắm chặt thân cây cúi người nôn mửa, ánh mắt của anh trở nên chìm xuống.

Trên con đường này rất ít xe, xung quanh tràn ngập bóng cây, lúc này ánh nắng chiều cuối mùa hè đã qua hơn nửa, không còn quá chói mắt nữa, ánh sáng xuyên qua cành lá tươi tốt, phủ màu vàng lóng lánh lên thân xe, kèm theo đó là lá rụng cho thấy mùa thu sắp đến, bay vòng vòng trên không trung, chậm rãi rơi vào cửa xe phía trước, vang lên tiếng xoạt rất nhỏ. 

Cẩm Dương chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau, đã đẩy cửa xe ra, bước chân xuống đi đến ven đường.

Lúc này Lâm Thâm Thâm đã nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, ngay cả nước mật cũng không còn, thế nhưng cô vẫn không kìm được xúc động muốn nôn mửa, toàn bộ tấm lưng mảnh khảnh cúi gập xuống.

Cô không nói rõ được là khổ sở vì nôn mửa, hay là nhớ tới tình yêu tốt đẹp thời còn trẻ, còn chưa bắt đầu đã bị vô tình chém ngang lưng, mang tới không cam lòng và khó chịu, chỉ là đột nhiên tựa ở ven đường nhớ lại thiếu niên đó, hơi nhớ nhung nên trở nên vô cùng căng thẳng, cuối cùng hoàn thành dáng vẻ vô cùng rã rời.

Rõ ràng đã đồng ý với Cẩm Dương làm tình nhân một năm của anh, cũng đã tạm biệt với tình yêu ròng rã suốt thời thanh xuân, nhưng khi thật sự bị người nhắc đến, mới phát hiện, sâu trong đáy lòng vẫn có một cây gai, quấn sâu như vậy, thâm căn cố đế như vậy, chẳng phải là bởi vì lúc trước lúc trước để người đó nảy mầm cắm rễ quá sâu trong lòng, dẫn đến hiện tại, không hề có cơ hội để có thể nhổ tận gốc. 

Lâm Thâm Thâm nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt cũng có chút phiếm hồng, cô cúi thấp đầu, bấu chặt vào thân cây không biết cứng hơn lòng bàn tay của mình không biết bao nhiêu lần, giống như đang tự ngược, sức nắm thân cây cũng càng lúc càng lớn, đúng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo tay cô ra khỏi thân cây.

Cơ thể Lâm Thâm Thâm cứng đờ, còn chưa mở mắt ra, đã thấy trước mặt mình là một đôi giày da đen bóng chế tác thủ công cao cấp, cô mấp máy môi, không có dấu hiệu nào ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt át sáng ngời, chưa kịp chuẩn bị đã nhìn thẳng về phía Cẩm Dương. 

Cẩm Dương bị ánh mắt Lâm Thâm Thâm nhìn như vậy, cả người khẽ giật mình, đáy lòng hội tụ ngàn vạn nỗi giãy dụa và bực bội, bỗng dưng không sao nói nên lời, anh nhìn cô trong chốc lát, liền giật giật môi, âm thanh bình ổn tự nhiên: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Lâm Thâm Thâm nhanh chóng thu lại tất cả tâm tư, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, khi mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại bóng tối, không còn cảm xúc chân thực vừa rồi nữa: "Tốt hơn rồi."

Cẩm Dương nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm một hồi lâu, mới lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play