Sắc mặt của Lâm Thâm Thâm cũng không dễ nhìn, cô nhìn chằm chằm chén chè xoài trước mặt, ký ức lập tức tựa như bị kéo về năm mười tám tuổi, cô như thể nhìn thấy cảnh mình nhìn thấy Tiểu Hải Dương bị dị ứng với quả xoài đến ngày hôm sau, ở trong phòng này, quơ tay múa chân để cho người ta mang hết xoài đi.

Lúc đó, Lâm Viễn Ái ngồi xổm ở một bên nghịch máy vi tính, Lục Tương Nghi trốn ở phía sau cửa phòng ngủ của cô, cẩn thận nhô đầu ra đầu nhìn lén. Cô vênh vang đắc ý quấn lấy cha nói, từ nay về sau không cho phép trong nhà xuất hiện quả xoài.

Trong đôi mắt tĩnh mịch của cha tràn ngập yêu thương, trong miệng dỗ dành cô, dịu dàng cưng chiều như thế, cô muốn gì được đó, cha nói với người hầu, sau này không chuẩn bị xoài ở trong nhà nữa.

Tất cả chuyện cũ trong căn nhà này, đều tràn ngập hạnh phúc và vui vẻ, hiện tại hồi tưởng lại, những hạnh phúc và vui vẻ đó lại trở nên nặng nề bi ai.

Lâm Thâm Thâm ngẩn người, trong lúc nhất thời, không biết trả lời câu hỏi của Lâm lão phu nhân như thế nào.

Sắc mặt cô, dần dần trở nên tái nhợt.

Lục Tương Nghi cố ý chuẩn bị chè xoài, cô ta muốn để Lâm Thâm Thâm biết, trong căn nhà này, cô đã từng nói một không hai, nhưng bây giờ đã không phải, cô cấm chỉ trong nhà xuất hiện quả xoài, hết lần này tới lần khác cô ta lại muốn dùng xoài làm món điểm tâm ngọt, hiện tại cô lại không trả lời được câu hỏi của bà nội, cô ta sẽ giúp cô trả lời!

Vì thế Lục Tương Nghi nhếch môi, cười cười, nhìn như đang nói chuyện phiếm bình thường, nhẹ giọng nói: "Bà nội, có lẽ bà không biết rồi ạ, lúc ấy hình như chị Thâm Thâm bởi vì một người con trai không thích ăn quả xoài, cho nên sau khi về nhà, không cho trong nhà xuất hiện quả xoài nữa, hình như chị Thâm Thâm rất thích người con trai đó đấy ạ..."

Sắc mặt Lâm Viễn Ái đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, năm đó chuyện Lâm Thâm Thâm có người thích, tuy tuổi của cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết, lúc ấy Lâm Thâm Thâm, đối với cậu mà nói, chính là sự tồn tại nói một không hai, mãi đến khi Lâm Thâm Thâm vì người con trai đó mà đi đến đại học A, khiến cho cha mẹ của bọn họ xảy ra tai nạn xe bỏ lại mình.

Mấy năm nay, cậu đã từng nghĩ, nếu để cậu biết người con trai đó là ai, cậu tuyệt đối sẽ không dễ tha thứ cho người đó, không cần nghĩ, tám phần Lâm Thâm Thâm mang thai, không thể thoát khỏi liên quan đến người đàn ông đó!

"Cũng không biết, chị Thâm Thâm, bây giờ chị và người con trai đó có còn liên lạc nữa không?" Lục Tương Nghi chống cằm, ánh mắt lóe sáng, nhìn qua Lâm Thâm Thâm, hỏi.

Lâm Viễn Ái đặt mạnh chiếc bát trong tay xuống mặt bàn, đứng lên, nói: "Tôi có chút mệt mỏi, lên nhà trước."

Liên quan tới chuyện cũ bi thảm, trong đêm khuya không biết cậu đã mơ tới bao nhiêu lần, bây giờ bị người khác nhắc đến như vậy, cậu thật sự không sức chịu đựng đi nghe.

Sau đó, Lâm Viễn Ái không chờ những người khác nói chuyện, đã sắc mặt khó coi xoay người, không quay đầu lại lên lầu.

Lâm Thâm Thâm sao lại không biết Lục Tương Nghi dùng hết kế này đến kế khác, rất có thể không nhìn thấy cô khó xử thì thề không bỏ qua!

Hai tay Lâm Thâm Thâm nắm chặt thành nắm đấm, ngước mắt, lạnh lùng nhìn Lục Tương Nghi, sau đó giọng nói ôn nhuận lên tiếng nói: "Đều là chuyện cũ năm xưa, nếu như không phải nghe người ta nhắc đến, tôi đã sớm quên mất rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play