"Lục tiểu thư, đảm nhiệm chức vụ quản lý bộ phận nghiệp vụ của xí nghiệp Lâm thị bao lâu rồi?" 

Lục Tương Nghi có chút không hiểu lời Cẩm Dương vừa mới nói với Lâm lão phu rốt cuộc có hàm nghĩa gì, dù đáy lòng bồn chồn, song vẫn thành thành thật thật trả lời: "Ba năm."

"Ba năm à..." Cẩm Dương cau mày, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như trong ba năm này, xí nghiệp Lâm thị càng ngày càng phát triển đình trệ, sau đó Cẩm Dương mở mắt ra, nhìn qua Lục Tương Nghi, nhàn nhạt nói: "Thời gian không ngắn."

Giọng nói của anh rất tùy ý, khiến cho người ta không nghe ra là khen ngợi, hay là gì khác.

Lục Tương Nghi châm chước một hồi, mới cong môi, chậm rãi cười: "Cũng bình thường, so với người làm ở bộ phận nghiệp vụ lâu như Cẩm tiên sinh đã lâu mà nói, hình còn có vẻ hơi không đủ kinh nghiệm."

Cẩm Dương chậm rãi nhếch môi, nhưng không lên tiếng, ngược lại cúi đầu xuống, tìm kiếm một hồi từ trong điện thoại di động của mình, sau đó tìm đến một văn kiện, ngẩng đầu, nhìn qua Lục Tương Nghi, hỏi tiếp: "Lục tiểu thư, email của cô là gì?" 

Lục Tương Nghi càng lúc càng cảm thấy phong cách làm việc của Cẩm Dương có phần khiến người ta khó mà nắm bắt, cô ta ngẩn người, rồi nói địa chỉ email của mình.

Đợi đến khi cô ta vừa nói xong, điện thoại di động của nàng đã vang lên "ting" một tiếng, sau đó âm thanh của Cẩm Dương, cũng vang lên theo: "Lục tiểu thư, tôi vừa mới gửi cho cô một văn kiện, bây giờ cô hãy xem đi, tôi hi vọng cô có thể chấp nhận đề nghị trong văn kiện tôi vừa gửi."

Lục Tương Nghi nghe thấy lời của Cẩm Dương, liền cúi đầu xuống, mở hòm thư điện thoại di động của mình ra, đập vào mắt đã thấy văn kiện Cẩm Dương gửi tới, cô ta ấn mở, khi nhìn thấy mấy dòng chữ trên văn kiện, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi. 

Lục Đình Phương nhìn thấy Lục Tương Nghi hồi lâu không nói lời nào, bèn vươn tay, cầm lấy điện thoại từ trong tay Lục Tương Nghi đi, sau đó khi nhìn thấy màn hình điện thoại di động, vẻ mặt cũng giật mình theo.

Lâm Chấn Đình nhíu mày lại, đầu tiên là hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

Sau đó nhìn thấy Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi không có bất kỳ phản ứng gì, liền vươn tay, cầm lấy điện thoại của Lục Tương Nghi từ trong tay Lục Đình Phương, khi nhìn thấy mấy chữ "thông báo chuyển đổi công việc" trên màn hình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Sau đó toàn bộ bàn hoàn toàn chìm vào sự yên tĩnh, qua khoảng ba phút, Lục Tương Nghi mới quay đầu, nhìn qua Cẩm Dương nói: "Thông báo chuyển công việc? Cẩm tiên sinh, anh dựa vào cái gì mà chuyển tôi đi? Huống chi, tôi là giám đốc bộ phận nghiệp vụ, mà anh cùng lắm cũng chỉ là phó giám đốc, anh không có có quyền chuyển tôi đi!" 

Lục Đình Phương nghe thấy lời con gái của mình, cũng không nhịn được lên tiếng nói: "Cẩm tiên sinh, ban quản lý xí nghiệp Lâm thị, vẫn luôn là người của Lâm gia làm, mà người của Lâm gia, làm sao có thể tùy tiện bị chuyển đi nơi khác?"

So sánh với mẹ con Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi, Lâm Chấn Đình có vẻ bình tĩnh hơn: "Cẩm tiên sinh, không biết anh làm vậy là có ý gì?"

Tư thái của Cẩm Dương vẫn rất trầm ổn, đối mặt với người một nhà có vẻ hơi kích động, chậm rãi ngước mắt, nhìn ba người trước mặt, mới chậm rãi tiếp tục mở miệng, âm thanh bay bổng, giọng nói trầm tĩnh: "Nếu như mọi người cảm thấy khó chấp nhận phương pháp này, như vậy tôi còn có một phương pháp khác, đó chính là thứ hai trước khi tôi đi làm ở xí nghiệp Lâm thị, tôi hi vọng có thể nhìn thấy Lục tiểu thư bị chuyển đi vị trí khác."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play