Thật ra ở Bắc Kinh, Lục Tương Nghi là đứa con gái riêng Lục Đình Phương mang vào Lâm gia, đây cũng không phải là bí mật, lúc trước khi Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi bước vào giới quý tộc Bắc Kinh, cũng bị người chỉ trỏ nói đủ kiểu ở sau lưng, mãi cho đến hiện tại, rốt cục Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi cho rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng như thế, không ngờ, Cẩm Dương lại nhẹ nhàng nhắc đến.

Toàn bộ bàn ăn, trong lúc nhất thời có phần hơi yên tĩnh, hoàn toàn không tìm thấy không khí vui vẻ hòa thuận như vừa rồi, ngược lại, còn tràn ngập xấu hổ.

Thế nhưng, Lâm Thâm Thâm ngồi bên người Cẩm Dương, nhìn thấy không khí ngột ngạt như này, đáy lòng lại thanh thản.

Cô ngước mắt, bình thản không gợn sóng quét qua Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi, ngoại hình của hai mẹ con họ có mấy phần giống nhau, dáng vẻ lúng túng cũng giống nhau đến mấy phần.

Lâm Thâm Thâm nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi ở trong mắt, trong lòng vô cùng thoải mái, dù sao, bóc ra vết sẹo như này, ngoại trừ Cẩm Dương, những người khác trên bàn cơm, đều biết rõ chân tướng, không thể hỏi được.

Có lẽ điều này đối với mẹ con Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi mà nói, là câu hỏi tổn thương nhất, bất kể bây giờ bọn họ diễu võ giương oai ở Lâm gia thế nào, thế nhưng là cuối cùng họ của Lục Tương Nghi cũng vẫn là họ khác, cho dù là là con gái ruột thật của Lâm gia, cũng chỉ có thể gánh cái danh con riêng cả đời, mà Lục Đình Phương cũng chỉ có thể làm người phụ nữ mang danh có con riêng gả cho Lâm Chấn Đình.

Đầu tiên Lâm Chấn Đình nhìn lướt qua vợ mình Lục Đình Phương, sau đó lại liếc mắt nhìn con gái bảo bối của mình, sau đó cong môi cười "Ha ha", ngẩng đầu, nhìn qua Cẩm Dương, mở miệng giải thích đơn giản: "Tương Nghi là con gái của Đình Phương."

"Khó trách..." Cẩm Dương bừng tỉnh đại ngộ khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lục Tương Nghi như cũ, có vẻ như lơ đãng thốt ra: "Thì ra Lục tiểu thư là Lâm phu nhân đưa đến Lâm gia à, tôi còn tưởng rằng là Lâm tiên sinh đau lòng Lâm phu nhân, cho nên cố ý để con gái mình theo họ mẹ."

Dừng một chút, Cẩm Dương như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên nhìn về phía Lục Tương Nghi hỏi: "Lục tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn có vẻ tầm tuổi với Thâm Thâm nhỉ?"

Sắc mặt Lục Tương Nghi trở nên càng thêm khó coi, dù sao không có một cô gái nào hi vọng nghe thấy có người nói mình tầm tuổi với một người phụ nữ, bàn tay của cô ta nắm chặt đũa, đáy lòng đã sớm cuồn cuộn.

Khi Cẩm Dương hỏi ra cô ta câu đầu tiên, cô ta đã biết, người đàn ông này cố ý!

Hiện tại, lại còn nói cô ta già như Lâm Thâm Thâm....

Trên mặt Lục Tương Nghi một mực cố gắng duy trì nụ cười, song cũng không nhịn được nữa rồi, bờ môi cô ta mím thật chặt.

Lúc này Lục Đình Phương đã lấy lại tinh thần từ vụ bóc trần vết sẹo của Cẩm Dương, cong môi mỉm cười với Cẩm Dương, nói: "Con gái hồi còn trẻ nhìn cũng ngang ngang nhau, chỉ cần thoáng qua một cái đã ba mươi, sẽ nhanh chóng nhìn ra chút chênh lệch, trên thực tế, Tương Nghi nhà tôi nhỏ hơn Thâm Thâm một tuổi đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play