Lâm Thâm Thâm nói, rồi chậm rãi đứng thẳng người, tiện thể nhìn lướt qua nửa người dưới của Lâm Viễn Ái, như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Lâm Viễn Ái, khuyên em tốt nhất đừng ra vẻ cho chị, cũng đừng có ý đồ phản kháng lại chị, nếu em thật sự chọc chị bực lên, từ nay về sau chị sẽ không quản em nữa, có điều trước lúc đó, chị vì để tránh cho mầm mống của Lâm gia trải rộng toàn thế giới, trước đó, chị sẽ đích thân tống em máy bay, cho em được làm đến chán thì thôi, tinh tẫn nhân vong hay không, phải xem vận may của em!"

Lâm Thâm Thâm hung hăng đe dọa xong, liền mở ví tiền của Lâm Viễn Ái ra, sau đó lấy hết thẻ ngân hàng bên trong ra, chỉ là để lại một tấm thẻ căn cước và để một chút tiền mặt vào trong ví tiền.

Lâm Thâm Thâm hung hãn ném ví tiền lên mặt Lâm Viễn Ái: "Xuống nhà, đi ăn cơm cho chị!"

Lâm Viễn Ái quay đầu né tránh ví tiền, không để ý đến Lâm Thâm Thâm, chỉ yên lặng nhặt ví tiền của mình lên, mở ra, nhìn thấy mấy đồng tiền mặt bên trong, lập tức giận không chỗ phát tiết, nhìn về phía Lâm Thâm Thâm: "Chỉ có ngần ấy tiền, chị muốn tôi sống thế nào hả!" 

"Vậy chị sẽ xem xem, liệu em có chết đói hay không!" Lâm Thâm Thâm xem thường trả lời một câu, rồi giơ chân lên, đá đá Lâm Viễn Ái vẫn còn nằm dưới đất, nói: "Nếu như không muốn bị đánh nữa, bây giờ hãy mau chóng đứng lên cho chị, đi xuống dưới nhà ăn cơm!" 

Lâm Viễn Ái nhếch miệng, còn chưa có phản ứng, chân của Lâm Thâm Thâm đã lại đạp xuống lần nữa, đạp đến nôi cả người Lâm Viễn Ái giật mình vội vàng nhảy dựng lên từ trên đất, vừa xoa cái mông bị đạp đau của mình, vừa nhét ví tiền vào trong túi quần, giận dữ đùng đùng nói: "Biết rồi!"

...

Khi Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái sắp bước vào phòng ăn, Lâm Thâm Thâm đột nhiên vươn tay, khoác lên cánh tay Lâm Viễn Ái, Lâm Viễn Ái cứng đờ, cau mày quay đầu, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Lâm Thâm Thâm, theo bản năng muốn rút cánh tay của mình ra khỏi tay Lâm Thâm Thâm. 

Lâm Thâm Thâm giơ tay lên, không chút lưu tình nhéo vào cánh tay Lâm Viễn Ái, nụ cười chân thành nhìn về phía đám người trong phòng ăn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Đã lâu không gặp Viễn Ái, cho nên cháu nói chuyện với thằng bé hơi lâu ạ."

Lâm Viễn Ái bị đau, không dám trốn tránh, chỉ có thể mặc cho Lâm Thâm Thâm lôi kéo mình đi tới trước bàn ăn, vẻ mặt không vui nhếch miệng, mới chào hỏi mọi người trên bàn ăn.

"Viễn Ái đã không xuống ăn cơm chung với mọi người, vẫn là chị Thâm Thâm có mặt mũi, vừa về đến nhà, Viễn Ái đã xuất hiện trước bàn ăn." Lục Tương Nghi vừa nói, vừa đứng lên, kéo ghế ăn bên cạnh mình ra, nói: "Viễn Ái, ngồi đi."

Cùng lúc đó, Lâm Thâm Thâm cũng kéo vị trí bên cạnh mình, nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Viễn Ái, nhìn tựa như là một người chị thân thiết, nói: "Viễn Ái, mau ngồi xuống dùng cơm đi." 

Lâm Viễn Ái theo bản năng liền muốn đi về phía ghế ăn bên cạnh Lục Tương Nghi, thế nhưng Lâm Thâm Thâm nắm cánh tay cậu, đột nhiên hung ác dùng sức nhéo một cái, Lâm Viễn Ái đau đến nỗi cả người suýt nữa nhảy dựng lên ngay trước mặt mọi người, cậu quay đầu, nhìn về phía Lâm Thâm Thâm, Lâm Thâm Thâm nhìn về phía Lâm Viễn Ái ngọt ngào cười một tiếng. 

Nụ cười đó, mỹ lệ kinh diễm, tựa như trăm hoa nở rộ trong ngày xuân. ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play