Lâm Thâm Thâm liếc Lâm Viễn Ái, không có ý định trả lời cậu, ngược lại ánh mắt dạo quanh phòng một vòng, sau đó bước mấy bước đi đến trước két sắt trong phòng Lâm Viễn Ái, cúi người, nhập mật mã, két sắt "Két" một tiếng, liền mở ra, đầu tiên Lâm Thâm Thâm ngây ra một lúc, mới vươn tay, bắt đồ tìm đồ bên trong, âm điệu nghe tản mạn, thế nhưng đáy lòng lại như được lấp đầy: "Nhiều năm như vậy, Lâm Viễn Ái, em vẫn đặt mật mã là sinh nhật của chị à?"
Lâm Viễn Ái nghe thấy câu nói này, khuôn mặt tuấn tú vốn đang đùng đùng giận dữ, bỗng trở nên hơi đỏ, cả người cảm thấy khó xử đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh ung dung của Lâm Thâm Thâm, cánh môi giật giật, cuối cùng nghiêng đầu, mang theo một chút khinh thường "Hừ" một tiếng, giọng nói cứng đầu trả lời: "Tôi chỉ lười đổi thôi!"
"Thì ra là vậy à." Lâm Thâm Thâm nhìn lướt qua Lâm Viễn Ái, dùng giọng nói bừng tỉnh đại ngộ mở miệng, nghe tựa như thật sự tin tưởng Lâm Viễn Ái, thế nhưng trong đôi mắt to đen nhánh của cô rõ ràng lóe lên tia chất vấn.
Lâm Viễn Ái bị nhìn mặt đỏ tới mang tai, như ăn phải con ruồi, nét mặt vặn vẹo nóng nảy quát với Lâm Thâm Thâm: "Thế nào là thì ra là vậy, vốn đã là vậy rồi, tôi lười đổi, là lười đổi thôi, Lâm Thâm Thâm, chị có biết hay không?"
"Chị có nói chị không hiểu sao? Thằng nhóc này, em kích động cái gì vậy hả?" Lâm Thâm Thâm liếc Lâm Viễn Ái, Lâm Viễn Ái bị giọng điệu nhẹ nhàng của cô chọc cho tức giận đến giương nanh múa vuốt, vẻ mặt nộ khí dậm chân gầm thét "Lâm Thâm Thâm, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là thằng nhóc!"
Lâm Thâm Thâm tự mình quay đầu, vẫn đưa tay tìm kiếm tới lui trong két sắt.
Lâm Thâm Thâm tìm kiếm hồi lâu bên trong, rốt cuộc tìm được vật mình muốn, khóe môi cong lên, nụ cười trên mặt rạng rỡ, cầm văn kiện trong tay, đứng lên, hai tay ôm ở trước ngực, thuận tiện nhìn quanh phòng một vòng, sau đó liền đi tới trước giường Lâm Viễn Ái, cúi người, cầm lấy ví tiền của cậu ở trên giường, nắm trong tay
"Lâm Thâm Thâm, chị cầm ví tiền của tôi làm gì?" Lâm Viễn Ái không hiểu trừng mắt một loạt cử động của Lâm Thâm Thâm, giọng nói cực kì khó chịu nói.
Lâm Thâm Thâm không hề nhìn Lâm Viễn Ái, một tay cầm văn kiện tìm được trong két sắt của Lâm Viễn Ái và ví tiền của cậu, một tay cầm một chiếc điện thoại di động, sải bước chân ưu nhã không nhanh không chậm đi tới trước mặt cô gái đã ăn mặc tử tế, bình tĩnh nhìn qua cô ta, cũng không lên tiếng nói chuyện.
Phụ nữ trời sinh thích so sánh với những người phụ nữ khác, cô gái đó cũng không ngoại lệ, cô ta nhìn thấy Lâm Thâm Thâm khí chất xuất chúng, dung nhan xinh đẹp, từng cử chỉ, rõ ràng dứt khoát hào phóng, không hề khiến cảm thấy để cho người ta chán ghét, ngược lại như một phong cảnh vô cùng đẹp đẽ, đáy lòng đã sớm chột dạ, lúc này cô ta bị Lâm Thâm Thâm bình tĩnh nhìn như thế, đáy lòng chột dạ khó hiểu, tiềm thức đưa ánh mắt tội nghiệp, nhìn phía Lâm Viễn Ái.
Lâm Viễn Ái nhìn thấy ánh mắt bạn gái mình tủi thân, tính cách trời sinh bảo vệ kẻ yếu lập tức hiện lên, không nhịn được cau mày, giọng nói không tốt lớn tiếng trách móc với Lâm Thâm Thâm: "Lâm Thâm Thâm, có chuyện gì chị cứ nhắm vào tôi, đừng trút giận lên bạn tôi!"
"Lâm Viễn Ái, con mắt nào của em nhìn thấy chị đang bắt nạt cô ấy vậy?" Lâm Thâm Thâm khí định thần nhàn đứng trước mặt cô gái, không hề nhìn sang Lâm Viễn Ái, trong miệng bình tĩnh nói: "Có điều... Lâm Viễn Ái, em đã nói chị bắt nạt cô ta, vậy chị sẽ dứt khoát bắt nạt triệt để vậy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT