Lúc này, bốn người Lâm lão phu nhân mới quay đầu, nhìn về phía Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương đứng ở cửa phòng ăn.
Lâm Chấn Đình có chút xấu hổ cười cười, lúc này mới thuận theo ánh mắt Cẩm Dương nhìn lại, khi nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, vẻ mặt Lâm Chấn Đình cứng lại một chút, mới lên tiếng, nói: "Thâm Thâm, cháu còn thất thần làm gì, mau cùng Cẩm tiên sinh qua dùng cơm đi."
Lâm Thâm Thâm cúi đầu, nở nụ cười, mới quay đầu nhìn về phía Cẩm Dương bên cạnh mình: "Đi thôi."
Cẩm Dương gật đầu, cùng Lâm Thâm Thâm sóng vai đi tới trước bàn ăn, Cẩm Dương kéo ghế ra, chờ lấy Lâm Thâm Thâm ngồi xuống, mình mới ngồi xuống.
Người hầu múc chén canh cho mỗi người trước, khi bưng lên bàn, Lục Tương Nghi mới như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên nhìn người hầu bưng canh nói: "Chẳng phải Viễn Ái ở nhà sao? Chị Thâm Thâm đã đến đây, sao cậu ấy lại không xuống ăn cơm vậy?"
Người hầu để một chén canh ở trước mặt Lâm lão phu nhân, thuận miệng trả lời câu hỏi của Lục Tương Nghi: “Tiểu thiếu gia Viễn Ái nói cậu ấy không xuống ăn cơm."
Trên khuôn mặt Lục Đình Phương cười nói: "Sao Viễn Ái lại không hiểu chuyện như vậy, chị của thằng bé đã trở về, vậy mà thằng bé cũng không xuống ăn cơm."
Lâm Thâm Thâm sao không nghe hiểu mẹ con này kẻ xướng người hoạ, cố ý khiêu khích cô, công khai đang giễu cợt em trai ruột của cô cũng không chào đón cô!
Bàn tay Lâm Thâm Thâm nắm chặt thìa, trên nét mặt duy trì sự bình tĩnh.
Vẻ mặt của Lâm lão phu nhân ngồi trên ghế chủ tọa trở nên không hề tốt đẹp gì, giọng nói vô cùng nghiêm khắc nói với người hầu bên cạnh: "Đi, đi lên gọi Lâm Viễn Ái xuống cho tôi, khách tới nhà, không lộ mặt ra, còn ra thể thống gì!"
"Vâng, lão phu nhân." Người hầu nơm nớp lo sợ lên tiếng, chuẩn bị lên nhà.
"Chờ một chút." Đúng lúc này Lâm Thâm Thâm đột nhiên lên tiếng, cô để thìa vào trong bát, ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm lão phu nhân, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Bà nội, để cháu lên nhà gọi Viễn Ái xuống ăn cơm đi."
Đã có một người cô gái tới nhà tìm Lâm Viễn Ái, trời mới biết bây giờ bọn họ đang làm gì trong phòng, dù là người hầu đi lên nhà gọi, cũng chưa chắc đã gọi được Lâm Viễn Ái xuống, chỉ để cho hai mẹ con Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi cơ hội trào phúng mình, thà rằng như vậy, còn không bằng Lâm Thâm Thâm cô đi gọi!
Lâm Thâm Thâm không đợi Lâm lão phu nhân đồng ý, đã đẩy ghế ra, đứng lên, giẫm lên giày cao gót, đi ra khỏi phòng ăn.
Đi lên nhà Lâm Thâm Thâm, không trực tiếp đi gõ cửa phòng Lâm Viễn Ái, ngược lại đi thẳng đến phòng ngủ cũ của mình, kéo ngăn kéo bàn đọc sách ra, lấy ra một chuỗi chìa khoá từ bên trong, sau đó nắm trong lòng bàn tay, đóng ngăn kéo lại, quay người đi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến trước cửa phòng Lâm Viễn Ái.
Cô không gõ cửa, trực tiếp chọn ra một chiếc chìa khoá trong đó, nhắm ngay ổ khóa cửa phòng Lâm Viễn Ái, cắm vào, cạch một tiếng, cửa đã bị cô mở ra.
Chiếc chìa khoá này, là khi Lâm Viễn Ái còn nhỏ, cô lấy một chiếc, chuyên môn dùng để buổi sáng đi gọi Lâm Viễn Ái buổi tối lén chơi game ngày hôm sau ngủ nướng rời giường, không ngờ, thời gian qua nhiều năm như vậy, hiện tại lại có đất dụng võ.
Lâm Thâm Thâm thoải mái đẩy cửa ra, liếc mắt đã thấy hai người đang kích tình chiến đấu đối diện cửa phòng ngủ.
Lâm Viễn Ái giống như lúc thân mật với tiểu thư tối hôm qua ở "Vàng son lộng lẫy", không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cả người rất yên tĩnh, ngược lại là cô gái nằm sấp trên người cậu, trong miệng phát ra tiếng kêu lẩm bẩm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT