Lâm Thâm Thâm ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô lập tức đưa tay định đẩy Cẩm Dương ra: “Mau tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài!”
Cẩm Dương vẫn không nhúc nhích, ngược lại cúi gần anh, vây cô trong không gian thu hẹp, hỏi ngược lại cô: “Mau tránh ra? Tránh ra thế nào? Đừng quên, từ đầu đến cuối, đều là em chủ động trêu chọc tôi! Hay là, bây giờ có lối thoát mới, cho nên muốn bỏ tôi?”
Sáu năm trước, là cô mặt dày mày dạn dây dưa anh.
Sáu năm sau, vẫn là cô chủ động tìm tới cửa muốn ký hợp đồng với anh.
Giữa hai người họ, từ đầu đến cuối, đều là cô chủ động trêu chọc anh!
Hơn nữa mỗi lần sau khi trêu chọc anh, đều không chịu trách nhiệm mà trốn đi, lần đầu tiên có thể chạy trốn sáu năm, anh không thể làm gì, lần này, cô mơ đẹp rồi!
Giọng Cẩm Dương vừa thấp vừa u ám, giống như một tảng đá lớn đập mạnh vào tim Lâm Thâm Thâm, khiến Lâm Thâm Thâm sợ hãi, cô theo bản năng rụt người về sau, nhưng vẫn cố gắng thẳng lưng, hơi hất cằm, cong môi, che đi sợ hãi của mình, dùng hết toàn lực để cho giọng mình vững vàng, nói từng chữ rõ ràng: “Cẩm Dương, tôi bỏ anh? Anh đừng quên, lần đầu tiên tôi gặp anh, dùng lương cao mời anh, anh cho tôi thái độ mập mờ thế nào!”
“Tôi muốn nhờ anh giúp, cho nên tôi nhịn, không phản kháng để yên mặc cho anh sắp xếp, làm bạn giường của anh!”
“Nhưng anh thì sao? Anh muốn tới chỗ tôi lúc nào thì tới, thoải mái bản thân xong liền vỗ tay, mặc quần áo rời đi! Sau đó động một chút là biến mất rất nhiều ngày!”
“Anh cũng biết mục đích của tôi, nhưng anh cố ý dây dưa.”
“Bây giờ đã qua hai tháng, tôi muốn hỏi anh, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Lâm Thâm Thâm hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm tình.
So với Tạ Thiếu Hoa, Lâm Thâm Thâm muốn hợp tác với Cẩm Dương hơn, huống chi, Tạ Thiếu Hoa có ý xấu với cô, cũng không phải cô không biết.
Rất rõ ràng, Cẩm Dương cũng không phải là người dễ giải quyết.
Có điều, vào giây phút cuối cùng, cô vẫn muốn thử một lần.
Nếu thật sự vô vọng, thì cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể hẹn Tạ Thiếu Hoa.
“Anh có thể nói thẳng với tôi anh muốn gì không? Tiền? Nếu anh cảm thấy tôi trả tiền lương không phù hợp, vậy thì anh ra giá đi, chỉ cần không quá đáng lắm, tôi có thể chấp nhận.” Lâm Thâm Thâm dừng lại một lúc, lại tiếp tục nói: “Nếu anh cố ý dây dưa không chịu ký hợp đồng của tôi, vậy thì tôi nghĩ, tôi chỉ có thể lựa chọn hợp tác với Tạ Thiếu Hoa, đồng thời, tôi không thể có quan hệ bất chính gì với anh.”
Đã sớm biết sở dĩ cô ngoan ngoãn để anh ăn, ngoan ngoãn dọn vào căn nhà anh bố trí cho cô chỉ vì có mục đích.
Khi đi đường dành cho người đi bộ sau đại học A, anh cũng biết cô đã sớm quên sạch anh, những lần tiếp xúc kia đối với đều không đáng nhắc tới.
Chỉ có một mình anh xem những lần tiếp xúc ngắn ngủi kia là trân bảo trong cuộc đời, khắc ghi trong tâm khảm.
Hiện nay, cô có đường lui, liền không chút do dự muốn đá văng anh.
Cẩm Dương cảm thấy bi ai.
Bi ai cả thế giới binh hoang mã loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT