Lâm Thâm Thâm biết Lục Tương Nghi đê tiện như thế nào nhưng không nghĩ tới sẽ tiện đến mức này, cô ta biết rõ cô không muốn nổi giận với cô ta ở trước mặt Lâm Viễn Ái nhưng cô ta lại cố tình làm cho sự việc càng trầm trọng hơn, Lâm Thâm Thâm nắm chặt nắm tay, đè nén cảm xúc trong lòng sau đó quay dầu lại nhìn ánh mắt khiêu khích của Lục Tương Nghi, cô vừa định nói chuyện thì Cẩm Dương vẫn luôn ngồi ở sofa xem tạp chí đột nhiên đi tới bên người cô, trực tiếp hỏi: “Có thích không?”
Âm sắc trong giọng nói của Cẩm Dương vô cùng dễ nghe, trầm thấp nhưng không mất đi sự ôn nhuận, giọng nói giống như dẫn chương trình đài truyền hình đêm khuya vậy, nhu hòa, từ tính, dù không nhìn thấy nhiều biểu cảm trên gương mặt anh nhưng chỉ bằng giọng điệu này đã cho người ta cảm giác rung động biết nhường nào.
Lời đến bên miệng lại nuốt vào bụng, Lâm Thâm Thâm quay đầu nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Cẩm Dương, anh đang gắt gao nhìn cô chằm chằm, cô theo bản năng gật đầu sau đó nói: “Cũng không tệ lắm.”
Cẩm Dương “ừ” một tiếng, sau đó cho tay vào túi tiền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Thích thì lấy thôi.”
Lục Tương Nghi nghe thấy Cẩm Dương nói vậy cũng đưa thẻ trong tay mình đưa cho nhân viên bán hàng, mỉm cười nói: “Cũng lấy cho tôi một bộ như vậy đi, size giống chị Thầm Thâm, cảm ơn.”
Nói xong, cô ta còn ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn Ái đứng bên cạnh mình: “Tháng sau là sinh nhật 20 tuổi của Viễn Ái, chị có thể mặc nó vào bữa tiệc hôm đó, em nói có phải không Viễn Ái.”
Lâm Thâm Thâm nhướn mày nhìn Lâm Thâm Thâm được một tấc lại một thêm một thước, trong mắt dần phiếm lạnh, cô cảm thấy mình sắp không nhịn nổi nữa, cô liếc Lục Tương Nghi một cái, giọng nói lạnh lẽo: “Lục Tương Nghi…”
“Làm phiên cô quẹt thẻ giúp tôi.” Lâm Thâm Thâm còn chưa nói xong thì Cẩm Dương đứng bên cạnh đã rút thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng, đây là một tấm thẻ vô cùng bình thường.
“Vâng thưa tiên sinh, xin chờ một lát.” Bộ trang phục này là Lâm Thâm Thâm chọn trước, dựa theo thứ tự đương nhiên là quẹt thẻ thanh cho cô trước cho nên nhân viên bán hàng mới đưa tay nhận lấy tấm thẻ của Cẩm Dương.
Nhân viên bán hàng bấm máy quẹt thẻ chuẩn bị nhập số tiền thì Cẩm Dương đột nhiên lên tiếng, tùy ý hỏi: “Bộ quần áo này ở Bắc Kinh có tổng cộng 7 bộ sao?”
“Đúng vậy, tiên sinh.” Nhân viên bán hàng ngẩng đầu nhìn Cẩm Dương, khách khí trả lời.
“Tính luôn giúp tôi cả 7 bộ đi.” Anh nói mà chẳng thèm nháy mắt một cái, tự nhiên mở miệng.
Âm điệu của anh không cao, một câu nói đi thẳng vấn đề, giọng điệu bình thường như người ta đang trò chuyện thời tiết hôm nay không tệ lắm nhỉ.
Nhưng Lâm Thâm Thâm, Lục Tương Nghi, Lâm Viễn Ái và nhân viên bán hàng nghe xong lại ngẩn người tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT