Màn đêm dần buông, gió hè mát rượi, hai người ăn mặc đơn giản, bước ra khỏi khách sạn.

"Ngày đó, cô chỉ tham gia livestream của tôi vài phút thôi mà được khen ngợi nhan sắc và da đẹp à? Hừ, những người này vẫn là fans của tôi đó!"

"Hahaha, cô ghen tị sao?"

"Tôi rất hối hận, không nên cho cô xuất hiện!"

"Được rồi, được rồi. Nhờ có đại ân đại đức của cô, tôi mời cô ăn cánh gà nha"

"Công lớn như vậy, chỉ cánh gà thôi thì sao đủ?"

"Vậy thì tôi sẽ nhớ kỹ, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cô tham gia đóng phim được không?"

Nghe đến đó, Trâu Nhất Nhuỵ bật cười thành tiếng, ra vẻ không tin.

"Tôi chỉ cần cô nói cho tôi biết, người đàn ông của cô là ai thôi?" – Cô ấy khẽ hỏi.

Tiểu Viên buồn bực trả lời, "Đàn ông gì chứ?".

"Lúc trước, không phải cô đắc tội với Vĩ Gia Bảo hay sao? Rốt cuộc ai đã giúp cô giải quyết?" – Trâu Nhất Nhuỵ liếc nhìn cô.

Lông mày của Tiểu Viên khẽ nhúc nhích, cô phủ nhận, "Không có".

"Cô có biết trước đây Vĩ Gia Bảo chưa từng làm như vậy không? Anh ta sẽ không làm khó dễ phụ nữ, cô thật sự chọc giận anh ta đấy"

"Trước đây không có ai từ chối cậu ta sao?"

Lời này ở trước mặt Trâu Nhất Nhuỵ có hơi nhạy cảm, cô ấy trợn mắt lên trời rồi nói tiếp: "Thật ra Vĩ Gia Ngôn sẽ không ép buộc phụ nữ, tất cả các mối quan hệ của anh ta đều nghiêm túc. Nếu người khác không muốn thì thôi, cứ tự nhiên là được. Tôi không biết tại sao anh ta chấp nhất với cô như vậy".

"Có lẽ trước đây không có ai không hứng thú với đề nghị của cậu ta"

"Cũng có lý. Vậy mà cô có thể "sống sót" dưới sự chèn ép của anh ta, rốt cuộc ai đã giải quyết thế? Ai mà lợi hại đến vậy, lợi hại hơn cả cậu chủ trẻ của Đồng Hoa?" - Sự tò mò của Trâu Nhất Nhuỵ sắp bùng nổ.

Tiểu Viên mím môi dưới và nhún vai.

Trâu Nhất Nhuỵ bĩu môi, "Không nói thì thôi, hừ".

Tiểu Viên mỉm cười, cô không nói cho cô ấy biết người giải quyết Vĩ Gia Bảo cho cô là sếp của cô ấy. Nhưng cô cũng không nói dối, thật sự không phải đàn ông!

Khi đến quầy đồ nướng, Trâu Nhất Nhuỵ ghét bỏ chiếc ghế không đủ sạch và không muốn ngồi xuống, cả hai chọn cánh gà, mực, cà tím, giăm bông, rau non và đậu xanh, đóng gói thành ba hộp rồi mang về.

Sắc trời không còn sớm, trước khi bước vào khách sạn, Trâu Nhất Nhuỵ chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc vội vã bước ra, đội chiếc mũ lưỡi trai có vành thấp.

Cô ấy gọi Hướng Tiểu Viên lại, "Cô xem ai kìa?".

Tiểu Viên nhìn về hướng cô ấy chỉ, "Hình như là Phương Hạo?".

"Chính là cậu ta, vào giờ này cậu ta còn làm gì vậy...", tính nhiều chuyện của Trâu Nhất Nhuỵ dấy lên, "Chúng ta đi đến đó xem đi".

"Đi theo chi vậy? Đồ nướng để lâu sẽ không ngon" – Tiểu Viên không đồng ý.

"Này, theo trực giác của tôi sẽ có chuyện hay ho xảy ra. Tóm lại thì chuyện hay ho này với đồ nướng, cái nào quan trọng hơn?"

Tiểu Viên không rõ sao hai cái này có thể so sánh với nhau, "Đương nhiên là...". Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị kéo đi.

"Này... Cô..." – Tiểu Viên cẩn thận cầm hộp và không tình nguyện mà đi theo.

Họ đi theo Phương Hạo ra sau khách sạn, chỉ có một mình cậu ấy, vừa đi vừa nhìn quanh, sợ bị phát hiện, khiến cho Tiểu Viên cũng dấy lên sự tò mò.

Phương Hạo đi một vòng lớn, vượt qua quãng đường xa, đến một phim trường ngoài trời không biết của đoàn phim nào. Lúc này mọi người đều nghỉ làm, không có ai tới, phim trường gần như đã được tháo dỡ toàn bộ.

Hướng Tiểu Viên và Trâu Nhất Nhuỵ nấp sau một hòn non bộ "nhìn như thật" và nhìn Phương Hạo đứng dưới mái hiên của một mái nhà đã được phá bỏ một nửa, như thể cậu ấy đang đợi ai đó.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đi tới đó, cô ta nhỏ nhắn và đeo khẩu trang vào ban đêm, để lộ một chút da trắng trên khuôn mặt.

Hai người đứng tại chỗ, chưa kịp nói mấy câu đã cãi nhau, nhìn ngôn ngữ cơ thể có vẻ rất kích động.

Hướng Tiểu Viên và Trâu Nhất Nhuỵ ở rất xa nên không thể nghe rõ, chỉ nghe thấy, "Đang bận".

Những từ như "trả lời điện thoại", "... quan tâm".

Hướng Tiểu Viên cảm thấy người phụ nữ đang tranh cãi với cậu ấy hơi quen thuộc, Trâu Nhất Nhuỵ đã đưa ra câu trả lời, "Là Lục Tĩnh Niên".

Cô và Lục Tĩnh Niên đều là những nữ diễn viên nổi tiếng và họ thường bị so sánh với nhau.

Cô đã quá quen với Lục Tĩnh Niên đến nỗi có thể nhận ra cô ta ngay cả khi che mặt.

"À..." - Sau khi cô ấy nhắc nhở, Tiểu Viên càng nhìn càng thấy giống. Rồi xác định đó thật sự là Lục Tĩnh Niên, vậy hai người đó thực sự yêu nhau à?

"Tôi đã rồi, cậu ấy nhất định có bạn gái", Trâu Nhất Nhuỵ tặc lưỡi, cầm điện thoại chụp ảnh, "Không ngờ lại là người cùng công ty".

"Trước đây, họ đã từng hợp tác" – Tiểu Viên nhớ lại bộ phim "Hai Ba Chuyện Của Họ" mà cô đã tham gia nhưng các cảnh quay đã bị xóa hoàn toàn. Khi đó, Phương Hạo vẫn chưa biết diễn, cũng nhờ Lục Tĩnh Niên kiên nhẫn dạy cho cậu ấy. Có thể trong lúc quay, Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo đã yêu nhau rồi sao?

Trâu Nhất Nhuỵ chụp liên tiếp vài bức ảnh, cô ấy nhìn nó với vẻ thích thú, "Tình chị em, hai người này cũng theo xu hướng quá đấy!".

"Hình như cậu ấy lớn hơn Vĩ Gia Bảo à?"

"Này, ai nói, không phải trên Bách khoa toàn thư Baidu, tôi lớn bằng cậu ta hay sao?"

Tiểu Viên bật cười, lúc này mới nhận ra cô ấy đang chụp ảnh, "Này, cô chụp chi vậy? Không tốt đâu".

"Yên tâm đi, tôi chỉ... tiện tay chụp thôi", Trâu Nhất Nhuỵ giơ điện thoại hướng về hai người họ, "Nhân tiện, thử chức năng chụp ban đêm của điện thoại Huawei này xem sao".

"..." – Tiểu Viên không nói nên lời.

Phương Hạo và Lục Tĩnh Niên còn đang tranh cãi, hai người cố gắng đè thấp âm thanh. Đột nhiên, Lục Tĩnh Niên cúi đầu che mặt, như muốn khóc, Phương Hạo hoảng sợ nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói gì đó.

Đứng ở ngoài quan sát rồi nhớ đến đêm ba người dợt kịch bản, người liên tục gọi cho Phương Hạo chắc chắn là Lục Tĩnh Niên.

"Bỏ đi, chúng ta đi thôi, đừng nhìn nữa" – Tiểu Viên không hiểu sao cảm thấy hơi không thoải mái.

"Ừ, tôi cũng không xem được nữa" – Trâu Nhất Nhuỵ cất điện thoại, cả hai lặng lẽ bước ra ngoài rồi trở về khách sạn.

"Cô vẫn còn giữ những bức ảnh đó à?" – Tiểu Viên hỏi.

"Vẫn còn", Trâu Nhất Nhuỵ bật cười, "Yên tâm đi, tôi sẽ không cho người khác xem đâu".

Phim truyền hình thường sử dụng hình thức tuyên truyền để buộc chặt nam nữ chính và nữ phụ, đôi khi các công ty sẽ hợp tác để tạo ra những tuyên truyền gây tai tiếng. Đặc biệt là Phương Hạo, một nam chính thần tượng như vậy, nữ diễn viên đóng cùng anh ấy dù không tạo ra scandal gì nhưng chắc chắn sẽ có những tin đồn.

Trong vở kịch này, sự nổi tiếng và độ thảo luận của Hướng Tiểu Viên là không đủ, còn lại chỉ có bản thân mình, Trâu Nhất Nhuỵ không sợ nhưng lại cảm thấy rất khó chịu khi làm bàn đạp cho người khác.

Bức ảnh này chỉ để đề phòng mà thôi.

"Xem ra Lục Tĩnh Niên đã bị Phương Hạo nắm trong tay, yêu đương cùng công ty căn bản không có kết quả tốt, chưa kể hiện tại Phương Hạo có tiềm năng lớn, chờ "Tuý Tiêu Dao" ra mắt thì khó mà thành" – Trâu Nhất Nhuỵ nhếch môi.

"Ừ, đúng vậy, chắc là sẽ không công bố mối quan hệ quá sớm" – Tiểu Viên tiếp tục lời của cô.

Khi nghe thấy lời cô ấy nói, Trâu Nhất Nhuỵ mỉm cười, liếc nhìn cô ấy, "Công bố về mối quan hệ của họ sao? Vừa nhìn đã biết họ giấu Bác Nghị rồi. Phương Hạo vốn là thần tượng, cậu ấy chuyển qua diễn viên chưa tới mấy năm, trong hợp đồng chắc chắn có quy định không được yêu đương. Còn Lục Tĩnh Niên, mấy năm nay không cao không thấp, chuyển sang điện ảnh lại không thành công, hơn nữa cô ấy hơn Phương Hạo ít nhất sáu tuổi. Cô nói xem, nếu chuyện này tuồn ra bên ngoài, Bác Nghị sẽ bảo vệ ai?".

Tiểu Viên: "Điều này cũng quá khắc nghiệt...".

Nhìn bộ dạng vừa rồi của hai người, rõ ràng Lục Tĩnh Niên yêu Phương Hạo nhiều hơn. Trong ấn tượng của Tiểu Viên, Lục Tĩnh Niên tương đối trưởng thành, tự tin, đối với người ngoài luôn khéo léo, không tìm ra lỗi gì.

Tiểu Viên quen biết với cô ấy trong "Hai Ba Chuyện Của Họ", rồi thêm WeChat và trò chuyện khách sáo với nhau vài câu, có lẽ lúc đó cô ấy nghĩ Tiểu Viên có thể nhận phim của Bác Nghị là có quan hệ gì đó. Sau này, Tiểu Viên quay những bộ phim chiếu mạng thì dần mất liên lạc.

Tiểu Viên không hối tiếc, ngành này có thể nói là thực tế nhất, hôm nay là bạn, mai có thể trở thành kẻ thù.

Chỉ đến khi đóng "Tuý Tiêu Dao", Lục Tĩnh Niên gửi một vài tin nhắn WeChat để chúc mừng cô, lúc đó Tiểu Viên tưởng cô và Phương Hạo ở cùng công ty nên biết được. Nhưng không ngờ, họ còn có một mối quan hệ chặt chẽ hơn.

"Đây là chuyện bình thường. Nếu là Đồng Hoa của chúng tôi cũng sẽ xử lý như vậy, cho nên cấm yêu đương cùng công ty. Nhưng mà cũng phải nói, Đồng Hoa của chúng tôi không có nhiều nghệ sĩ trẻ, cho nên loại tình huống này vẫn còn tương đối hiếm" – Trâu Nhất Nhuỵ cảm thấy tự hào về công ty của mình.

Tiểu Viên liếc nhìn cô ấy, ánh mắt hiểu rõ.

Cho nên cô dựa vào Vĩ Gia Bảo để ký với Đồng Hoa, sau đó thì chia tay với hắn. Cô là người thu lợi nhiều nhất, cũng không đặt tình cảm thật của mình vào hắn, thật sự là rất tỉnh táo và lý trí.

Trâu Nhất Nhuỵ dường như biết cô đang nghĩ gì nên vươn tay vỗ về cô, "Hiểu chưa? Mau tìm một người đi! Nhớ đừng quá ngốc, anh ta cho cô đủ lợi rồi thì cô mới "cho", hiểu không? Sau đó phải kịp thời thoát ra!".

Trong phút chốc, Tiểu Viên cảm thấy nụ cười đắc thắng của cô ấy khá khó chịu, cô rất muốn nói với cô ấy rằng: "Ngại quá, tôi tìm sếp của cô được không? Chúng tôi không chỉ gặp nhau mà còn làm rất nhiều việc khác!".

...

Cô đột ngột dừng bước và trầm ngâm.

Trâu Nhất Nhuỵ quay đầu lại, "Sao vậy? Chúng ta mau quay lại ăn thịt nướng đi".

Tiểu Viên bình tĩnh lại và đi theo.

Cô luôn cảm thấy rằng số lần nghĩ đến Vĩ Trang thực sự là quá nhiều, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay. Cô nhớ ra một điều khác, thời hạn hợp đồng chỉ còn chưa đầy hai tháng.

Trở lại thành phố Thân, cô nghỉ ngơi vài ngày.

Hướng Chi Thạch cũng trở lại thành phố Thân và nói với cô ở bên thành phố Bằng đã thuê một trợ lý riêng để chăm sóc cho mẹ, nhưng mỗi tháng anh ấy vẫn sẽ đến thăm.

Tuy anh ấy không nói rõ ràng, nhưng anh ấy vẫn ám chỉ rằng hy vọng Tiểu Viên và anh sẽ cùng nhau đến đó, Tiểu Viên đã ậm ừ cho qua.

Thái Quyển ở bên cạnh nháy mắt với cô, cô biết Thái Quyển muốn cô chủ động nói với anh trai rằng cô đã ký hợp đồng với Vĩ Trang nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy.

Thái Quyển kéo cô sang một bên và thì thầm, "Tốt hơn là... uh, uh, em biết, em có biết mình, uh uh uh, nếu bị anh Chi Thạch phát hiện...".

"Yên tâm đi, nếu bị phát hiện, em sẽ nói anh không biết gì cả, mọi thứ đều là ý của em"

Thái Quyển thở phào nhẹ nhõm và vỗ về trái tim nhỏ bé của mình, "Được rồi, cảm ơn trời đất. Đó thực sự không liên quan đến anh".

Tiểu Viên: "...".

Thái Quyển nói: "Cũng may là một tháng nữa hợp đồng kết thúc rồi".

Tiểu Viên: "...".

Tại sao điều này nghe có vẻ hơi khó chịu nhỉ?

Trong tháng tiếp theo, Tiểu Viên vừa tiếp tục học tập và rèn luyện như cũ vừa chú ý tin tức, nhưng cô không hề nhận được cuộc gọi nào từ trợ lý Cao.

Cô biết Vĩ Trang rất bận, vì vậy cô cũng khiến mình trở nên bận rộn, thậm chí cô còn nhận lời mời của mấy đàn em trở lại trường để đóng một bộ phim truyền hình. Đợi đến tháng cuối cùng của hợp đồng, cô nhận được một cuộc gọi từ trợ lý Cao.

Chị ấy nói, "Cô Hướng, mấy ngày nay tổng giám đốc Vĩ thật sự rất bận, tháng này cũng không tìm được thời gian để gặp cô. Vậy ý cô ấy là cô có đồng ý gia hạn hợp đồng không?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play