Vì cả Hạ Thầm và cẩm y vệ đều không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về vụ án xác cháy, nên nó đã trở thành án treo.
Tất nhiên là không ít người trong triều cũng quay sang khiển trách người của Cẩm Y Vệ là đồ vô dụng.
Dương Âu – người đứng đầu Cẩm Y Vệ lại quở trách bọn Tiêu Khải, khiến cho hắn ta vô cùng khó chịu, sau đó bỏ tiền ra bao toàn bộ trà lâu.
Lúc Triệu Hòa Thanh và Hạ Thầm đến, bên trong cũng chỉ có một mình Tiêu Khải ngồi ở giữa trà lâu.
Tuy nàng nói với tên tiểu nhị đang ngăn họ lại rằng: “Bọn ta quen biết nhau” nhưng vẫn không được cho vào.
Hạ Thầm định dùng cách đơn giản là bao hết cả quán với giá cao hơn thì lại bị Triệu Hòa Thanh vội vàng ngăn cản.
Triệu Hòa Thanh: Dù nhiều tiền cũng không được tiêu xài phung phí như vậy.
Đôi bên giằng co trong chốc lát, Tiêu Khải ngồi bên trong nhìn thấy Triệu Hòa Thanh kiên trì muốn vào bên trong xem hí kịch liền bảo tiểu nhị cho họ vào. Hắn ta vốn chỉ định để Triệu Hòa Thanh vào, ai dè Hạ Thầm cũng đi sát phía sau.
Triệu Hòa Thanh nhìn một lát, rồi nhẹ giọng hỏi: “Tiêu đại nhân bị sao vậy?”
Tiêu Khải mấp máy môi nhưng không nói.
Hạ Thầm bình tĩnh nói: “Chắc là vì bị xử phạt ấy mà.”
Tiêu Khải: “… Ai mượn ngươi nói.”
Nàng thuận miệng an ủi hắn ta một chút, sau đó liền nghiêm túc xem hí kịch.
Hai diễn viên trên đài chĩa kiếm vào nhau, sau khi màn kịch kết thúc thì cả hai lần lượt ngã xuống.
…
Gần đây, tinh thần của Triệu Hòa Thanh không được tốt lắm. Tiểu thuyết thì đọc dở dang, cả ngày đều mơ mơ màng màng lại hay bị mệt mỏi rã rời và thường xuyên tỉnh giấc vì ác mộng.
Vì Hạ Thầm thấy trạng thái của nàng không ổn nên đã dẫn nàng ra ngoài đi dạo.
Triệu Văn Trác hạ lệnh: Vì Đại tướng quân hiếm khi hồi kinh, nên muốn để hắn an tâm nghỉ ngơi ở kinh thành cho nguôi ngoai nỗi nhớ nhà.
Nói cách khác, bây giờ Hạ Thầm đang bị giam lỏng ở kinh thành.
Vì trước mắt hắn chưa thể trở lại biên cương, nên đã sai người chạy qua chạy lại để biết được tình hình ở biên cương.
Sau khi vở kịch kết thúc, Triệu Hòa Thanh và Hạ Thầm tạm biệt Tiêu Khải.
Họ lại đi dạo quanh phố xá một lần. Trước khi Hạ Thầm hồi kinh, nàng đã từng dạo qua mấy chỗ này nên không thích thú lắm, thậm chí còn không thèm liếc nhìn những cửa hàng bán tiểu thuyết.
Hạ Thầm: Nàng ấy bị bệnh thật rồi.
Triệu Hòa Thanh uể oải ỉu xìu bước đi trong vô thức hoàn toàn không biết Hạ Thầm vốn ở bên cạnh nàng đã không thấy đâu.
Dù đường phố rộng rãi nhưng luôn có một số người thích ngang ngược độc chiếm vậy đấy, ví dụ như xe của một vị công tử đang chạy lung tung, khiến người đi đường phải vội vàng tránh ra.
“Ôi, tiểu vương gia này đúng là một tên khốn kiếp mà!”
“Đâu chỉ khốn kiếp, mà gã chính là đại ma vương đấy!”
“…”
Một người phụ nhân thấy Triệu Hòa Thanh còn ở trên đường, bèn vội vàng hét lên: “Cô nương đằng kia ơi…”
Người phụ nhân khác cũng hét lên: “Cô nương! Cô nương! Mau tránh ra!”
Triệu Hòa Thanh đang lạc vào cõi thần tiên không nghe thấy họ đang nói gì cả.
Vì xe ngựa sắp đụng trúng nàng, nên ngoại trừ la hét thì người dân không làm gì được nữa, cũng không dám xả thân cứu, đành trơ mắt nhìn cô nương này chết dưới móng ngựa.
Ấy vậy mà cảnh tượng bọn họ nghĩ đã không xảy ra.
Hạ Thầm không biết từ đâu lao ra, liều mạng lao tới cứu Triệu Hòa Thanh. Nàng bị người chạm vào mới kịp phản ứng, con ngựa cũng bị hắn làm cho giật mình, hai vó ngựa hất lên khiến xe ngựa cũng lắc lư theo.
Tuy cả hai đều ngã xuống đất, nhưng Hạ Thầm đã che chở cho nàng nên Triệu Hòa Thanh không bị gì, còn mu bàn tay của hắn lại bị cọ xuống đất đến chảy máu khi bảo vệ phần đầu của nàng.
Dòng máu đỏ tươi lập tức khiến Triệu Hòa Thanh bừng tỉnh, nàng lập tức nắm lấy bàn tay bị thương kia, lo lắng nói với Hạ Thầm: “Chàng, chàng bị chảy máu rồi! Mau chóng hồi phủ để băng bó, không thì sẽ bị nhiễm trùng mất!”
Hạ Thầm chăm chú nhìn nàng với vẻ thờ ơ, sau đó hắn lại làm ra một hành động mà chính bản thân cũng không ngờ tới – véo gương mặt không mũm mĩm của nàng, rồi nói: “Về ta sẽ xử lý nàng.”
Triệu Hòa Thanh ú ớ than đau.
Vì không có cảm giác mềm mại nên rất nhanh Hạ Thầm đã thả nàng ra.
Chuyện rắc rối tiếp theo đến từ chủ nhân của chiếc xe ngựa chạy lung tung vừa rồi – Dự tiểu vương gia.
Dự tiểu vương gia đã bị hoảng sợ sau chuyện vừa rồi, sau khi bình tĩnh thì trong đầu chỉ còn lại sự tức giận, bắt ép hai người họ quỳ xuống xin lỗi gã.
Ý nghĩ hoang đường gì đây trời!
Gã nghĩ mình là ai chứ?
Hạ Thầm không thèm bận tâm đến hành động này của gã, chỉ xin lỗi Dự tiểu vương gia rồi kéo Triệu Hòa Thanh rời đi.
Dự tiểu vương gia đây có tiếng là Ma Vương, nếu dễ dàng thả bọn họ thì thanh danh của gã ta sẽ bị hủy hoại mất.
Thấy Hạ Thầm không thèm để ý, Dự tiểu vương gia tức giận cướp roi của người đánh xe rồi quất về phía họ.
Hạ Thầm nhanh nhẹn rút kiếm chém đứt roi ngựa trong tay gã ta, rồi kề kiếm lên cổ Dự tiểu vương gia, lạnh lùng nói: “Cút.”
Thật… Thật bá đạo!
Mắt Triệu Hòa Thanh sáng như sao, nghĩ thầm: Đây có phải là nam chính anh tuấn khí phách trong tiểu thuyết không?
Dự tiểu vương gia thấy vậy liền sợ gần chết, hai chân mềm nhũn, ngã bệch ra đất: “Anh, anh hùng tha mạng.”
Hạ Thầm không thèm để ý tới gã, thu kiếm lại rồi kéo nàng rời đi.
Mấy ngày sau, Dự tiểu vương gia vốn định báo thù nhưng khi biết được người chỉa kiếm vào mình là Đại tướng quân thì sợ tới mức tè ra quần.
***
Mỗi ngày Triệu Hòa Thanh đều buồn bực, cũng chẳng buồn ăn uống, khiến ai nấy đều tưởng rằng tướng quân đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi ăn tối xong, Hạ Thầm không nhịn được mà hỏi có phải nàng bị bệnh không, có cần mời đại phu đến bắt mạch cho nàng không.
Triệu Hòa Thanh đờ đẫn nhìn bát đũa trong tay, cười đáp: “Không sao, chỉ là… Gần đây ngủ không ngon giấc.”
Nàng chỉ nói vậy, chứ không nói thêm gì nữa.
Hạ Thầm bất đắc dĩ nói: “Vậy lát nữa ta sẽ gọi người nấu canh an thần rồi mang đến phòng nàng, uống xong hẵng ngủ.”
Triệu Hòa Thanh gật đầu.
Đến khuya, Triệu Hòa Thanh nhanh chóng rửa mặt rồi về phòng, sau đó châm đèn đọc nốt quyển tiểu thuyết dở dang.
Không biết qua bao lâu canh an thần mới nấu xong, vừa khéo là Hạ Thầm cũng đi ngang qua, thế là hắn bưng nó đến cho nàng.
Hạ Thầm gõ cửa một lát, khi không nghe tiếng đáp lại liền tự đi vào.
Trong căn phòng yên tĩnh, Triệu Hòa Thanh đã ngủ thiếp đi, còn tiểu thuyết rơi rớt dưới giường.
Hạ Thầm khẽ khàng đi tới nhặt quyển tiểu thuyết rồi đặt lên bàn, do dự không biết có nên đánh thức Triệu Hòa Thanh không. Sau đó, hắn lại nghĩ rằng canh an thần là để nàng ngủ ngon, mà giờ nàng đang an giấc, canh này cũng không cần thiết nữa rồi.
Hắn đang định rời đi thì nàng lại trở nên bất ổn.
Trông nàng như đang gặp ác mộng, mày cau lại rồi đổ mồ hôi như suối, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm gì đấy.
Hạ Thầm đột nhiên nhớ ra lúc nàng ngủ ở trên xe ngựa khi tới huyện Cá cũng có trạng thái y như lúc này.
Hắn không mang theo khăn, mà cái khăn cho Triệu Hòa Thanh mượn vẫn chưa lấy lại.
Vì vậy, hắn vội vàng đi tìm một miếng vải sạch để lau cho nàng. Lúc hắn trở về thì thấy Triệu Hòa Thanh đang khóc.
Hạ Thầm cẩn thận lau những giọt nước mắt và mồ hôi hoà vào nhau rồi chảy xuống cho nàng.
Triệu Hòa Thanh liền tỉnh lại, lập tức ngồi dậy thở hổn hển nhưng vẫn không ngăn được dòng nước mắt, vừa khóc vừa mơ màng nắm lấy tay áo chàng.
Hạ Thầm chưa bao giờ thấy Triệu Hòa Thanh như vậy cả.
Trong lòng hắn nhói lên, bàn tay vô thức chậm rãi vươn về phía sau lưng Triệu Hòa Thanh, nhẹ nhàng vỗ về nàng.
Hắn không biết mình bị sao nữa.
Triệu Hòa Thanh cứ khóc không ngừng, khóc mệt liền ngủ gục trên vai Hạ Thầm.
Hắn vẫn lẳng lặng vỗ lưng nàng.
Một lúc lâu sau, hắn mới đặt Triệu Hòa Thanh đang ngủ say xuống, đắp chăn cho nàng rồi định rời đi.
Không khéo là tay áo bên kia của Hạ Thầm vẫn bị nàng nắm chặt, hắn đành phải ngồi ở mép với nàng.
***
Triệu Hòa Thanh mơ thấy rất nhiều chuyện đứt quãng. Tuy không thể kết nối chúng lại với nhau, nhưng nàng cứ có cảm giác bản thân mình đã trải qua, cảm giác đau đớn và ấm ức như cắm rễ trên người nàng vậy.
Nàng mơ thấy có một nữ nhân đánh mình bằng roi, bên tai đều là những tiếng mắng mỏ.
Mỗi ngày nàng luyện kiếm chỉ vì muốn nữ nhân kia nhìn mình nhiều hơn, ai dè thái độ của bà ta lại càng ngày càng cứng rắn.
“Chưa đủ! Chưa đủ! Ngươi phải bảo vệ huynh trưởng của ngươi! Ngươi phải trợ giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế! Phải giúp chúng ta đứng ở nơi cao nhất trong hoàng cung này!”
Lúc nhìn thấy những thứ mình thích đều phải cố gắng kiềm chế, ngày đêm lăn lộn trong bùn đất.
Tuy nàng không thấy rõ mặt của nữ nhân này, nhưng lại thấy bà ta nắm chặt vai mình như muốn xé xác nàng ra vậy.
“Ngoan ngoãn! Giết chết hắn, chỉ cần giết hắn là chúng ta thành công rồi!”
Nàng ngoan cố chống cự khi bị nữ nhân kia đánh từng roi một.
Cuối cùng, nàng vẫn phải ra tay.
Dòng máu nóng phun lên mặt nàng, bên tai là tiếng khóc điên cuồng và tiếng cười của nữ nhân kia đan xen vào nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT