Triệu Hòa Thanh đứng lên, giả bộ thoải mái nói với Hạ Thầm: “Sáng nay mọi người chưa ăn gì nên chắc cũng đói rồi, mau tới đây ăn đi ha ha.”

Lý Cảnh Lâm đang đói thật, mà đây lại là chuyện của đôi vợ chồng son nên y chỉ quay sang giải thích tình huống với gia đình kia. Họ tốt bụng lấy thêm hai chén cơm, một cho Lý Cảnh Lâm và một chén khác cho người đàn ông có gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng đứng ở bên kia.

Triệu Hòa Thanh cúi đầu nhận lỗi, sờ mũi của mình một cách mất tự nhiên, nhỏ giọng xin lỗi: “Ta sai rồi.”

Tuy trong lòng Hạ Thầm thoải mái hơn đôi chút khi thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, nhưng hắn vẫn không muốn để ý tới nàng. Hắn bước đến bàn ăn, cảm ơn mọi người trong gia đình kia, chứ không ngó ngàng gì đến Triệu Hòa Thanh ở phía sau cả.

Triệu Hòa Thanh lặng lẽ đứng im tại chỗ suy nghĩ.

Là lỗi của nàng, nàng không nên chạy lung tung.

Khi đôi chân đã mỏi, nàng ngồi xuống lại chỗ mà ban nãy đang ăn dở dang.

Tuy Lý Cảnh Lâm không đành lòng khi thấy nàng thế này, nhưng y không có tư cách để nói gì cả.

Lúc này, Triệu Hòa Thanh cũng ăn không vô.

Nàng mới ăn được vài miếng đã buông đũa, dời ghế về phía sau rồi cúi người xuống, chống cằm trên mặt bàn, quay đầu nhìn Hạ Thầm đang ăn cơm, buồn bã dỗ dành hắn: “Tướng quân, ta thật sự biết sai rồi, chàng đừng giận nữa mà.”

Dù Hạ Thầm tỏ ra thờ ơ, nhưng thật ra hắn vẫn luôn quan sát nàng.

Nàng vươn tay muốn chạm vào góc áo của hắn, nhưng tay vừa giơ lên đã khựng lại, sau đó thu tay về: “Tướng quân, ta sai rồi.”

Sau vài lần thuyết phục, Hạ Thầm mới có phản ứng, hắn liếc nàng một cái rồi nói: “Mau ăn đi!”

Triệu Hòa Thanh thấy hắn chịu để ý tới mình thì nhanh chóng vui vẻ trở lại, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.

Tuy vậy, nàng không biết khóe miệng Hạ Thầm cũng hơi nhếch lên khi thấy nàng ăn cơm, tâm trạng hắn cũng sáng sủa hơn nhiều.

Lý Cảnh Lâm:… Ta không nhìn thấy gì hết.



Nhờ đi tìm Triệu Hòa Thanh mà họ phát hiện được người dân ở trên đất liền nói được tiếng phổ thông. Gia đình này đồng ý đi ra biển giúp họ phiên dịch, nên nhóm Hạ Thầm lập tức biết được những thông tin liên quan đến vụ việc.

Bà lão nhà Lôi Ngọc Tuyền nói rằng cháu mình rời khỏi nhà đã lâu. Theo những gì bà nhớ, Lôi Ngọc Tuyền đã đến viếng ngôi miếu ở bên kia biển, sau khi quay lại thì phải về quân doanh gấp.

Hạ Thầm và Lý Cảnh Lâm không nói tin Lôi Ngọc Tuyền đã bị giết hại cho bà lão ngay, mà định đợi đến khi bắt được hung thủ đã giết hại cháu bà rồi mới nói.

Vì phải ngồi thuyền qua biển bên kia nên họ trả tiền cho một ngư dân để đưa cả ba người qua đấy. Đồng thời, họ cũng nhờ ngư dân này đón vào ngày mai.

Vỉ trên biển bên kia chỉ có một hòn đảo và một ngôi miếu ở trên chóp đảo, nên họ phải băng qua rừng cây và leo cầu thang để lên đó.

Theo lẽ dĩ nhiên, một công chúa yếu đuối như Triệu Hòa Thanh đi chưa tới hai bước đã không đi nổi nữa.

Nàng không ngại bẩn mà ngồi ngay tại chỗ, há miệng thở dốc: “Ta đi không nổi nữa rồi, hai người đi trước đi, ta nghỉ ngơi xong sẽ lên sau.”

Hạ Thầm không đồng ý với quyết định của nàng khi thấy nơi này quá kỳ lạ. Đúng ra cầu thang này phải có người thường xuyên quét dọn, vậy mà giờ nó lại bẩn đến vậy.

Tuy Triệu Hòa Thanh không đi nổi nữa, nhưng nàng không lay chuyển được Hạ Thầm, bèn đề nghị hắn cho mình nghỉ ngơi trong chốc lát.

Lý Cảnh Lâm cũng có chút mệt mỏi, tùy ý đi lại rồi dựa vào một gốc cây. Sau đó, xung quanh liền vang lên tiếng sột soạt, vô số mũi tên bay ra từ bốn phía.

Triệu Hòa Thanh sợ tới mức không biết trốn ở chỗ nào, cứ tưởng bản thân phải bỏ mạng ở đây thì lại có người ôm nàng vào ngực. Tiếng kim loại va chạm vang lên hết đợt này đến đợt khác, khi thì nàng bị đưa tới chỗ cao, lúc lại bị mang xuống chỗ thấp.

Cuối cùng, âm thanh cũng dừng lại.

Triệu Hòa Thanh từ từ mở mắt ra, nàng nhìn xung quanh trước, khi phát hiện không còn gì nguy hiểm nữa mới nhìn về phía người vừa cứu nàng – Hạ Thầm.

Tuy mặt Hạ Thầm không có biểu cảm gì nhưng tay hắn lại ôm chặt lấy nàng.

Triệu Hòa Thanh không biết phải làm sao, nàng thấy khó mà duy trì động tác này liền thận trọng chọt bả vai Hạ Thầm, hắn cúi đầu dùng ánh mắt hỏi nàng: Chuyện gì?

Triệu Hòa Thanh cười, chỉ vào bàn tay vẫn đang ôm eo mình, Hạ Thầm liền buông tay ra.

Nàng sửa sang lại quần áo của mình, rồi nói cảm ơn.

Vì Lý Cảnh Lâm không biết võ công, nên không phản ứng kịp, may là Hạ Thầm cũng thuận tay cứu y.

Hạ Thầm bước tới quan sát cơ quan kích hoạt trên thân cây: “Chắc nó là cơ quan dùng để chống trộm.”

Chống trộm á?

Khoa trương thật, kẻ trộm còn chưa vào được đã chết giữa đường rồi đấy chứ.

Hạ Thầm quay đầu hỏi Triệu Hòa Thanh: “Nghỉ ngơi xong chưa?”

Nàng vội vàng gật đầu: “Xong rồi.”

Sau đó, họ tiếp tục đi lên núi.

Không ngờ tình hình trên núi lại khiến họ sợ hãi không thôi.

Lá rụng bay tán loạn, cỏ cây đều khô héo.

Họ xem qua tình hình ở đây rồi lại đi vào trong ngôi miếu.

Trong ngôi miếu cũng rất tồi tàn, xà nhà lẫn xung quanh đều phủ đầy mạng nhện và cỏ khô.

Xem ra trong ngôi miếu này đã xảy ra chuyện gì đó mà người dân ở vùng biển không biết.

Vì họ không tìm được manh mối trong miếu, mà đến sáng mai thuyền đánh cá mới tới, nên giờ họ đã bị kẹt ở đây.

Triệu Hòa Thanh chọn một chỗ có cỏ khô phủ kín để ngồi, ai dè vừa ngồi thì đã bị sụp xuống.

“A!”

Hạ Thầm và Lý Cảnh Lâm vội vàng chạy tới liền phát hiện chỗ mà Triệu Hòa Thanh vừa ngồi đã biến thành cái hố, mà nàng đã bị rơi xuống phía dưới.

Hạ Thầm liền nhảy xuống, Lý Cảnh Lâm cũng làm theo.

Sau khi nhảy xuống, Triệu Hòa Thanh phát hiện nơi đây là một mật đạo, nàng chờ họ xuống rồi đi theo sau vậy.

Không khí trong mật đạo âm u tối tăm, họ mò mẫm đi trong bóng tối, cũng không biết mật đạo này sẽ dẫn đến đâu nữa.

Tuy Triệu Hòa Thanh đi sau Hạ Thầm nhưng hắn luôn bước rất nhanh, khiến nàng luôn phải chạy chậm theo. Tiếc thay, thể lực của nàng không sánh bằng hắn, nỗi sợ hãi chợt dâng trào, lòng dũng cảm cũng theo đó mà xuất hiện, tay nàng níu lấy góc áo của Hạ Thầm.

Hạ Thầm không có phản ứng gì cả, chắc hắn ngầm đồng ý để nàng nắm lấy rồi.

Họ không biết mình đã đi bao lâu, nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng nơi cuối mật đạo.

Triệu Hòa Thanh vui sướng, sự mệt mỏi vừa rồi cũng bay theo gió.

Họ nhanh chóng bước qua thì thấy một lò lửa lớn đang cháy ngay trước mắt.

Đây… Là cái gì vậy!

Sao lại có người xây một lò thiêu dưới lòng đất!

Đã vậy, xung quanh lò thiêu còn bám đầy những vết máu bị cháy khô nữa chứ.

Triệu Hòa Thanh đột nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu đến mức muốn nôn, nàng che miệng và bịt mũi lại, xua tay với nhóm Hạ Thầm rồi lùi về chỗ tối.

Hạ Thầm và Lý Cảnh Lâm tìm kiếm manh mối ở gần đó, lúc mở nắp lò thiêu ra thì thấy có một vài miếng than đã cháy hết.

Có lẽ đây là tác phẩm của người đốt xác.

Nếu hung thủ đã xây một cái lò thiêu lớn cỡ này, lại lần lượt đưa biết bao nhiêu người sang bờ biển bên này, thì không lý nào người dân trên biển lại không biết.

Vậy Lôi Ngọc Tuyền đã chết như thế nào? 

Nếu hắn ta trở thành xác cháy thì không thể báo với gia đình là mình phải quay về quân doanh. Cũng có lẽ Lôi Ngọc Tuyền biết được nơi này có một cái lò thiêu nên muốn quay về quân doanh báo cho hắn, nhưng lại bị người trong miếu phát hiện… Rồi định giết người diệt khẩu.

Tuy vậy, việc giết người ở ngoài, chuyển về trong ngôi miếu để thiêu rồi ném ở kinh thành tốn rất nhiều công sức. Họ không nghĩ bọn người này ngu xuẩn đến vậy, khả năng lớn nhất là bọn chúng có lò thiêu ở bên ngoài.

“Không lý nào người ở biển bên kia lại không biết, làm gì có chuyện bọn họ chưa từng đến đây chứ…” Lý Cảnh Lâm khó hiểu.

Lẽ nào người ở biển bên kia và người trong miếu là cùng một giuộc?

Khả năng này cũng có vẻ hợp lý.

Triệu Hòa Thanh: “Nếu bọn họ cùng một giuộc với nhau thì có phải chúng ta không thể quay về không?”

Triệu Hòa Thanh và Hạ Thầm lẳng lặng nhìn nhau.

Sự im lặng dần lan tràn, nếu là vậy thì… Họ xong đời rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play