Bắc Tiểu Mộng cười nhạt một tiếng, nói: “Ngươi cũng rất may mắn, dưới tâm ma quấy phá vậy mà vẫn thành công đột phá Kim Đan Kỳ. Bình thường mà nói, một khí bị tâm ma cuốn vào thế giới nó tạo ra rất khó đột phá ra ngoài, chưa kể bản thân lúc đó không có một tia ý thức chống đỡ lôi kiếp. Mà ngươi có thể chống đỡ qua được… đẳng cấp luyện thể của ngươi quả thật làm người khác hâm mộ.”
Lúc đầu, nàng cũng rất khó tin về trường hợp của hắn bất quá nhớ lại một chuyện, nam tử này dường như đi con đường luyện thể, hơn nữa trình độ vô cùng cao. Nhớ tới hình ảnh lần đầu quen biết, nàng theo bản năng hơi sờ lên cái trán của mình. Đến cấp độ của nàng còn có thể bị cường độ thân thể của hắn làm bị thương, lôi kiếp bước vào Kim Đan Kỳ đúng là chưa thể uy hiếp được hắn.
Cảm thụ được chân nguyên đang lưu chuyển bên trong cơ thể, Nhất Vô Niệm liền vui vẻ, không nghĩ tới bản thân đã thành công tấn cấp Kim Đan. Trước đó, hắn cảm nhận thương thế bản thân rất nặng trong lòng tự cho rằng mình độ kiếp thất bại, giờ nhìn lại, xem ra bản thân may mắn chống đỡ qua được lôi kiếp.
“Chân nguyên thật hùng hậu” Nhất Vô Niệm thầm nghĩ.
Hắn cảm giác hiện tại chỉ cần ra một quyền là có thể đánh bại bản thân trước đó, mặc dù chưa kiểm chứng nhưng hắn cho rằng không sai biệt lắm.
“Trở thành Kim Đan, bản thân coi như cũng bước thêm một đoạn trên con đường tu chân, nhưng vẫn không đáng nhắc tới.” Ban đầu, Nhất Vô Niệm còn có chút vui mừng nhưng trải qua một thời gian hắn liền lắc đầu nghĩ, hắn chờ mong bản thân đạt tới cảnh giới Kim Đan bấy lâu nay, giờ đây cũng đã đạt đến cảnh giới Kim Đan, thế nhưng trong lòng cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng. Tựa hồ cảnh giới Kim Đan bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Thành tựu Kim Đan đối với nhiều người mà nói, đã rất ghê gớm. Thế nhưng ta biết đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, cần phải nhanh chóng đạt tới Nguyên Anh Kỳ, thậm chí Hư Thần Kỳ.”
Nhất Vô Niệm nhớ tới sự kiện đụng độ với đám ma đạo kia trong lòng chợt cảm thấy cảnh giới Kim Đan cũng quá bình thường, ra ngoài đụng độ với tu chân giả cao cấp cũng không phải không thể xảy ra, sự việc lần trước chính là một lời cảnh báo cho hắn. Nghĩ vậy, nét cười trên môi cũng thu liễm lại, hắn đã suy nghĩ đến mục tiêu kế tiếp.
Đưa ánh mắt nhìn qua một bên, chợt hai mắt ngạc nhiên.
“Người đâu?” Nhất Vô Niệm thầm nghĩ.
Chợt lắc đầu, hai người vốn dĩ cũng không quá quen thuộc, đối phương rời đi cũng không gì khó hiểu, bất quá gặp lại nàng… cũng chưa kịp nói lời tạm biệt. Trong lòng Nhất Vô Niệm cười khổ, hắn không biết cảm giác này lúc này thế nào, có tiếc nuối, có bất đắc dĩ cùng một chút vui mừng. Ngay cả bản thân hắn cũng không lý giải được.
Người cũng đã đi cả rồi, Nhất Vô Niệm áp chế cảm xúc trong lòng bắt đầu vận chuyện tâm pháp củng cố cảnh giới, Kim Đan vừa thành hắn cần phải củng cố vững chắc. Cứ thế, thời gian trôi qua mấy giờ đồng hồ Nhất Vô Niệm mới ngừng lại.
“Hiện tại không cần lo lắng Kim Đan sẽ tán rồi, thực lực bây giờ mới chân thật.” Mở mắt ra, hắn không nhịn được mà cảm khái.
Đột nhiên một mùi hương hơi khét cách đó không xa truyền tới, đồng thời một âm thanh quen thuộc cũng xa lạ vang vào trong tai của Nhất Vô Niệm.
“Xem ra ngươi đã củng cố được tu vi của mình rồi.”
“Bắc cô nương, không phải ngươi đã… đi sao?” Nhất Vô Niệm lập tức nhận ra chủ nhân âm thanh này, hắn đưa ánh mắt hướng qua bên đó, chỉ thấy một thiếu nữ mặc bộ trường bào màu trắng đang ngồi nướng thịt. Mặc dù đang nói chuyện với hắn nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm miếng thịt vàng óng trên tay không rời.
Vốn dĩ, ban đầu Bắc Tiểu Mộng cũng muốn rời đi nhưng trải qua một đoạn thời gian di chuyển bên trong đây, nàng đã nhận ra một chuyện, nàng là dân mù đường. Bất đắc dĩ nàng đành trông cậy vào Tiểu Lam dẫn nàng đi trở về chỗ của Nhất Vô Niệm, trên đường trở về nàng suy nghĩ nên nói gì để không phải rơi vào tình huống xấu hổ.
Nhưng trở về liền thấy Nhất Vô Niệm đang tu hành, biết được hắn đang cũng cố tu vi nàng liền nghĩ ra một ý tưởng, thế là có tình huống như bây giờ.
“Bắc Tiểu Mộng ta là loại người đó sao, chẳng qua có chút đói bụng nên rời đi kiếm chút đồ ăn mà thôi. Phải rồi, ngươi muốn thử tài nấu nướng của ta không?” Vẻ mặt Bắc Tiểu Mộng bình thản, tùy ý nói chuyện.
Nhìn thấy biểu tình của nàng trong lòng Nhất Vô Niệm cũng không biết suy nghĩ gì, ánh mắt thật giống như tin tưởng lời đối phương nói. Hắn đứng dậy, bước từng bước tới chỗ của Bắc Tiểu Mộng đang nướng thịt, sau đó ngồi đối diện với nàng thông qua một hố lửa. Lúc này, hắn mới để ý tới mùi cháy khét từ đâu mà ra, chỉ thấy dưới mặt đất không xa có từng mảng thịt cháy đen ở bên ngoài, bất quá vẻ mặt hắn không biểu hiện ra điều gì bất thường, ngay cả ánh mắt cũng giống như lơ đãng lướt qua mà thôi.
Nhất cử nhất động của Nhất Vô Niệm đều rơi vào ánh mắt của Bắc Tiểu Mộng, thấy đối phương không biểu hiện ra điều gì bất thường trong lòng của nàng hơi có một chút thiện cảm với hắn. Nàng càng thêm tự tin, ai mà chẳng có lúc mắc lỗi, mấy miếng thịt kia chẳng qua chất lượng quá thấp mới bắt lửa chút xíu đã bị thiêu thành than rồi.
Việc này cũng không thể trách nàng được.
Hí hửng cầm xiên thịt cẩn thận nướng, nhìn qua chỗ Nhất Vô Niệm thấy hắn vẫn ngồi không thì hơi nhíu mày, đấu tranh một hồi nàng từ nhẫn trữ vật cầm ra một miếng thịt lớn.
Nhất Vô Niệm liếc qua đã biết tài nghệ nấu nướng của đối phương quá nát, bất quá vì đủ mọi loại lý do mà không dám biểu hiện ra một chút xíu khác thường nào. Chợt thấy nàng từ nhẫn trữ vật cầm ra một miếng thịt thật lớn, trong đầu không khỏi nghi hoặc. Chỉ thấy Bắc Tiểu Mộng nhìn thật lâu miếng thịt, cầm một thanh kiếm chém ra một nửa, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn có chút không hài lòng tiếp tục chém ra một đường kiếm nữa, làm tới làm lui mấy lượt.
Đến cuối cung hắn cũng biết nàng đang làm gì, hắn nhìn miếng thịt trong tay mình liền hiểu ra vấn đề. Hóa ra hành động vừa nãy của nàng là đang chia phần cho hắn, bất quá nhìn miếng thịt bé tẹo này trong lòng của hắn hơi thở dài một chút. Không nghĩ tới địa vị của hắn trong lòng nàng lại vi diệu đến như vậy.
Nhớ lại vẻ mặt không nỡ của Bắc Tiểu Mộng trước đó, không hiểu sao trong đầu hắn toát lên hai chữ “Đáng yêu”.
Nhìn miếng thịt trong tay của Nhất Vô Niệm, Bắc Tiểu Mộng ngồi đối diện mới hài lòng gật đầu, mặc dù nàng vẫn có chút không nỡ nhưng cho cũng đã cho rồi, cũng không thể đoạt lại được. Bỏ qua vấn đề này một bên, Bắc Tiểu Mộng tập trung hoàn thành nốt miếng thịt còn dang dở của mình, qua mấy phút nàng từ bên cạnh cầm ra mấy lọ gia vị cẩn thận từng chút một rắc lên trên bề mặt miếng thịt.
Vốn miếng thịt trong tay nàng đã chuyển sang màu vàn óng ánh nay được rắc thêm gia vị lập tức tỏa ra hương thơm mê say, ngồi đối diện với nàng là Nhất Vô Niệm cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn lọ gia vị trong tay nàng, hắn có thể cảm nhận được hương vị bên trong những chiếc này đều được chế biến từ những nguyên liệu cao cấp nhất.
Nếu nói mấy lọ gia vị của hắn vốn còn rất tự hào, nhưng so sánh với mấy bình ngọc gia vị của đối phương chỉ sợ giống như hàng cấp thấp, hàng tặng kèm. Trong lòng cảm thán, cô nàng này trong nhà nhất định là có mỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT