Long Ngạo Thiên nghiêm túc nhìn qua Nhất Vô Niệm, mở miệng nói: “Các hạ che giấu thật sâu, xem ra lần này ta có thể phải nghiêm túc đối đãi rồi.”

Cười một tiếng nhẹ nhàng.

Lời này cũng không phải hắn nói quá, bởi vì hôm nay thật sự chưa có ai để hắn phải nghiêm túc đánh một trận. Nhưng lần này thì khác, Nhất Vô Niệm vừa mới bộc phát tu vi hắn liền cảm nhận được một chút áp lực.

Người này không đơn giản.

Đối với lời nhận xét của Long Ngạo Thiên, Nhất Vô Niệm không có để trong lòng. Đối với hắn thì thứ hắn để ý chính là địa điểm đánh dấu kia.

Không tính nói nhảm quá nhiều, Nhất Vô Niệm xác định đánh nhanh thắng nhanh nghiêm túc xuất thủ.

Ngọc Trúc Kiếm chỉ là một thanh pháp khí hạ phẩm, hắn cũng không dám khoa trương dùn mấy thanh kiếm khác. Bởi vì như vậy quá mức rêu rao.

Nâng kiếm lên Nhất Vô Niệm điều động chân khí trong cơ thể, một lực lượng truyền vào thanh Ngọc Trúc Kiếm. Tay hắn cầm Ngọc Trúc Kiếm chém ra một kiếm thẳng tới chỗ của Long Ngạo Thiên.

Huyễn Ảnh Kiếm Pháp!

Kiếm chiêu được hắn đánh ra tựa như mộng ảo, kiếm khí lóe lên hồng mang nhanh chóng mở rộng bao trùm lấy cơ thể của Long Ngạo Thiên, không gian của hắn lập tức bị kiếm khí chiếm giữ.

Long Ngạo Thiên thúc dục thần thức đảo quanh nơi đây, phát hiện kiếm khí đã nhanh chóng bao trùm cơ thể. Không dám có tâm tư dư thừa, hắn cầm phi kiếm trên tay liên tức thi triển một bộ kiếm pháp.

Kiếm khí liên tục bị những đường kiếm của Long Ngạo Thiên chặn đỡ, kiếm pháp của hắn càng đánh càng giống như đang múa vậy liên túc đón đỡ những tia kiếm khí đánh tới.

Nhìn thì có vẻ đang rất cân bằng nhưng người trong cuộc như Long Ngạo Thiên mới cảm thấy áp lực, kiếm khí liên miên không dứt. Nếu như hắn không thể đột phá được tầng kiếm chiêu này, thì khar năng chân khí hao hụt đến khô cạn mất.

Nghĩ tới đây một tay hắn quét ngang một loạt kiếm khí liền bị chấn vỡ, sau đó hắn cấp tốc bắt quyết, chớp mắt xung quanh người của hắn xuất hiện một luồng thủy thuật bao phủ cả người hắn lại.

Nhưng dù vậy kiếm khí rất nhanh liền ăn mòn đi lớp hộ thể này.

“Thủy Tiễn Thuật”

Lập tức dưới pháp quyết hắn đánh ra, một loạt thủy tiễn to chừng nắm tay được ngưng tụ ra, dưới sự khống chế của hắn như mưa bay vọt tới quyết chiến với đám kiếm khí.

Sau một loạt những thuật pháp thì Long Ngạo Thiên cũng chặn được kiếm chiêu của Nhất Vô Niệm. Nhưng chờ đợi hắn không phải lơi khen ngợi hay bất ngờ của Nhất Vô Niệm, mà là chín đại hỏa cầu đang bay tới.

“Móa…”

Lập tức, Long Ngạo Thiên chửi một tiếng sau đó cấp tốc dùng kiếm kỹ quét ra một màn quang ảnh màn chắn.

Tiếp đó chín đại hỏa cầu được Nhất Vô Niệm đánh ra vụt cái bay tới trước mặt đối thủ, cùn với đó là những tiếng bạo nổ, liên tục những âm thanh cùng hình ảnh hỏa diễm bộc phát ra tứ phía.

Màn quang ảnh mà Long Ngạo Thiên đánh ra nhanh chóng bị hỏa diễm bao trùm thôn phệ, quét sạch sàng sanh. Trong thoáng chốc bầu trời nơi võ đài cũng trở lại yên tĩnh.

Mà Long Ngạo Thiên đã không thấy ở đâu nữa, điều này cũng làm bọn họ ngạc nhiên.

Người đâu rồi?

Nhất Vô Niệm đương nhiên biết hắn đang ở đâu, nhưng hắn không rảnh để ý. Từng bước đi đến giữ võ đài, ngay giây phút đó trong đầu của hắn liền xuất hiện âm thanh máy móc của hệ thống.

【Đinh! Phát hiện địa điểm có thể đánh dấu, túc chủ phải chăng đánh dấu?】

“Đánh dấu!”

Nhất Vô Niệm mặc niệm một câu trong lòng.

Lập tức anh thanh hệ thống tiếp tục vang lên.

【Đinh! Chúc mừng túc chủ đánh dấu lần thứ một trăm, túc chủ nhận được một rương vật phẩm thần bí.】

Xác nhận đúng như dự đoán, lần đánh dấu thứ một trăm này quả nhiên đạt được rương vật phẩm thần bí.

Đã đánh dấu xong Nhất Vô Niệm cũng không có tâm tư ở lại đây nữa, thoắt một cái liền biến mất trước mặt mọi người.

Ngay khi hắn rời đi, đám người mới phát hiện, Long Ngạo Thiên đã bất tỉnh nhân sự tại một nơi cách đó không xa. Liên tục những lời bàn tán qua lại, có người thảo luận về Nhất Vô Niệm cũng có người chê cười Long Ngạo Thiên.

Đặc biệt không có ai chịu đến đó giúp hắn cả.

Mặc dù bọn họ không giúp thì phận sự của đám người quản lý Vô Quang Minh Thành cũng phải làm, một đoàn đội binh lính của thành trì đã đi đến nơi đây. Bọn họ không nói nhiều lời liền vác Long Ngạo Thiên đi, cũng không hỏi mấy chuyện khác.

Dù sao đây là địa bàn của bọn họ, chuyện gì mà họ không nắm được cơ chứ.

Đối với hành động này của binh lĩnh đám người cũng không quá xa lạ, dần dần mọi người cũng rời đi. Tại Tu chân giới, nơi đây khái niệm ngày đêm không quá khác biệt khi mà bọn họ có Tỏa Quang Thạch.

Tỏa Quang Thạch là một loại khoáng thạch không có tác dụng gì cho việc nâng cao luyện khí hay đúc luyện. Nhưng nó lại có một tác dụng rất được săn đón khác, đó là chiếu sáng màn đêm.

Tu chân giả cũng là tu sĩ thôi, cũng không thể nào dùng pháp thuật đốt sáng không gian được như vậy chân khí, chân nguyên tiêu hao rất lãng phí. Vì đó mà Tỏa Quang Thạch được bọn họ tìm thấy, trải qua đúc luyện cùn gia tăng thuật pháp vào thì nó càng tỏa sáng ổn định và trong suốt hơn.

Ánh sáng nó chiếu ra không khác gì màn sáng như ban ngày, lại không có tác dụng phụ gì. Bởi vậy thứ đồ chơi này rất được chào đón tại các thế lực, điều đáng tiếc là loại khoáng thạch này rất ít, sản lượng tìm thấy lại không nhiều.

Cho nên chỉ có đại gia tộc, đại thế lực lớn mới bỏ ra một khoản linh thạch mua nổi.

Trải qua một vài ngõ nhỏ Nhất Vô Niệm trở lại với bộ dáng ban đầu, hắn trực tiếp đi tới một tửu lâu. Sau khi giao linh thạch, liền dựa vào chỉ dẫn của tiểu nhị đi vào một căn phòng. Hắn trực tiếp tiến lên giường, sau đó mới mở ra hệ thống.

“Hệ thống mở ra rưởng thần bí.”

【Chúc mừng túc chủ nhận được một khỏa hạt giống ngộ đạo trà. 】

【Chúc mừng túc chủ nhận được một lần lĩnh ngộ kiếm ý. 】

【Chúc mừng túc chủ nhận được một đạo thần thông Nhất Kiếm Trảm Thiên. 】

Nghe được các loại âm thanh vang lên bên trong đầu, Nhất Vô Niệm không nhịn được mà vui sướng.

Lần này đi ra không uổng chút nào.

Nhất thời ánh mắt hắn dừng lại ba mục vật phẩm mới nhận được.

Ngón tay khẽ điểm vào vật phẩm “Hạt giống”.

【Hạt giống ngộ đạo trà: không có chú thích.】

Lại một đồ vật không có chú thích, thứ hạt giống này có chữ “ngộ” và “trà” đây hắn là một loại cây trồng thuộc họ trà, còn chữ “ngộ” này chẳng lẽ bên trong ngộ tính. Trình độ văn hóa tri thức quá thấp Nhất Vô Niệm cũng không nghĩ nữa.

Cứ trồng lên rồi biết.

Tiếp theo ánh mắt của hắn dừng lại mục vật phẩm mới thứ hai.

【Lĩnh ngộ kiếm ý: Có thể giúp túc chủ một lần lĩnh ngộ kiếm ý. (Lưu ý: thứ này chỉ có thể lĩnh ngộ thông qua thể chất của túc chủ).】

Lĩnh ngộ kiếm ý?

Kiếm ý là cái gì?

Thứ này liên quan tới kiếm sao!

Nhất Vô Niệm cũng không hiểu được vấn đề này, hắn trầm mặc một tiếng cuối cùng tiếp tục bỏ qua.

Mang theo tâm trạng hơi khó chịu nhìn vào vật phẩm cuối cùng.

【Nhất Kiếm Trảm Thiên: Một đạo tiểu thần thông. Kiếm vừa ra thiên địa liền biến sắc, nhất kiếm trảm nhân tâm, nhất kiếm trảm cường địch, nhất kiếm trảm thiên địa. (Lưu ý: Môn thần thông này chỉ có thể lĩnh ngộ được khi túc chủ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ)】

Cái gì? Hạn chế cảnh giới.

“Móa mấy thứ đồ chơi này?”

Nhất Vô Niệm vô cùng khó chịu, không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

Mấy thứ này nghe có vẻ rất huyền bí, tạm thời với trình độ nhận thức của hắn rất khó có thể nhận ra. Hiện tại, ba món đồ vật thì chỉ có lĩnh ngộ kiếm ý dùng được, còn lại đều có hạn chế rất lớn.

Nhưng hắn đâu có hiểu kiếm ý là gì, hơn nữa xem lưu ý thì dường như có liên quan mật thiết tới thể chất.

Thể chất thì hắn cũng đã hiểu biết được phẩn nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play