Đám Nhất Vô Niệm một mạch ngồi trên hồ lô pháp bảo khởi hành đi về phía đông, trên đường mọi chuyện đều rất ổn áp. Ba ngày sau, đám người Nhất Vô Niệm ngừng tại một vùng hải đảo, bởi vì Nhất Vô Niệm cũng không định cứ thế trở về cho nên hắn ra lệnh cho huyết đằng tìm kiếm một vài nơi thanh tĩnh.
Thế là bọn họ đi vào một hải đảo tương đối nhỏ.
Đến nơi bọn hắn liền đi xuống bên dưới, thu hồi hồ lô vào nhẫn trữ vật Nhất Vô Niệm cùng đám con rùa tiến vào bên trong hải đảo. Nơi đây thường xuyên xuất hiện tu sĩ đi vào cho nên đám người Nhất Vô Niệm biểu hiện tương đối bình thường, đi sâu vào trong hắn liền phát hiện ra một thành thị.
Thành thị tương đối to lớn, đương nhiên cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đi tới cổng thành hắn liền bị một đám tu sĩ mặc trang phục đồn nhất tiến lên ngăn cản, sau một hồi hắn hiểu ra, nơi đây muốn đi vào thì phải nộp phí. Mất vài linh thạch hạ phẩm hắn liền đi vào bên trong, đồng thời hắn bên ngoài tường thành hắn cũng có thấy trên đó dán không ít những tờ thông cáo truy sát.
Không có suy nghĩ nhiều, đi một mạch vào bên trong nội thành.
Bên trong thành trì là một vùng phồn hoa, nơi đâu cũng có người mua kẻ bán, hàng hóa san sát nhau nhiều vô kể. Đi thêm một đoạn hắn liền phát hiện có điều không đúng, đa số tu sĩ lướt qua hắn đều hơi tỏa ra ma khí.
Ma khí?
Nhất Vô Niệm ngạc nhiên, đối phương tỏa ra ma khí hắn dám chắc đây không phải sai lầm. Hơn nữa, một lần có thể là sai lầm nhưng nhiều người như vậy thì có chút không đúng, càng đi sâu vào trong hắn càng phát hiện ra không đúng, nơi đây gần như ai cũng có ma khí tỏa ra. Có những người căn bản là che lấp quá kỹ hắn phải tập trung mãi mới nhận ra.
Nhưng… đây là vấn đề chính sao?
Tại sao nơi đây nhiều người có ma khí như vậy?
Chỉ có một đáp án…
Hắn hình như đi vào địa bàn của ma đạo!
Nuốt nước bọt, Nhất Vô Niệm nhanh chóng tiến vào một con hiểm khá tối, từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược màu đỏ. Không chần chừ chút nào, hắn liền ném viên đan dược đó vào miệng, đồng thời cũng thay đổi dung mạo khí tức. Những đồ vật không cần thiết đều bị hắn ném vào trong không gian trữ vật của hệ thống, chỉ để một chiếc nhẫn trữ vật của ma tu.
Lập tức cả người của hắn tỏa ra ma khí, hắn còn cố gắng thu liễm lại sao cho tự nhiên giống như đám người bên ngoài.
Vừa bước ra khỏi ngõ hẻm liền trông thấy bên trong nội thành xảy ra xung đột, khắp nơi đã có có tiếng chém giết. Mới ngẩng đầu lên nhìn thì ánh mắt hơi co lại, bởi vì trên không trung toàn bộ có mười hai thân ảnh, điều đáng nói ở đây chính là đám người này đều nắm giữ khí tức của Nguyên Anh cường giả.
Là đệ tử của chính đạo.
Nhất Vô Niệm liền nhanh chóng nhận định.
Đám người này đang định một đám ma tu bao vây bất quá tu vi cũng không quá cao, chỉ có Kim Đan, Nguyên Anh Kỳ thì có lác đác vài tên. Xét về lượng lượng quân số thì đám ma tu có vẻ chiếm thượng phong, bất quá thế giới này là thế giới cường giả vi tôn thực lực mạnh mới là tiền vốn.
Đứng trước mười hai vị Nguyên Anh Kỳ đám ma tu này căn bản không có lực lượng chống đỡ.
Chẳng mấy chốc hắn nghĩ rằng đám ma tu liền tan tác thì không… từ bên trong chỗ sâu thành trì ma khí đột nhiên nổi lên. Nhìn cột ma khí chiếu thẳng lên không trung khiến cho Nhất Vô Niệm kinh ngạc, người này ít nhất cũng phải nắm giữ tu vi Nguyên Anh viên mãn. Xem ra thành trì ma tu cũng có người mạnh chống đỡ.
Nhất Vô Niệm thở dài trong lòng, hắn có chút cười không nổi bởi vì có một vị nữ tử chém đường kiếm khí về phía hắn. Đang định trực tiếp xóa bỏ công kích lớn tiếng nói hiểu nhầm thì hắn nghĩ ra một cách khác, thuận theo đường kiếm khí đó đánh vào cả người của hắn liền bay đập vào một vách tường, chôn sâu vào trong mặt đất.
Nữ tử kia ra tay xong, ánh mắt hơi híp nhìn về phía chỗ Nhất Vô Niệm vừa sụp đổ, bước chân đang định tiến về phía đó kiểm tra liền bị một vị nam tử khác ngăn cản, đồng thời âm thanh nam tử đó cũng truyền ra:
“Nguyệt La sư muội, tên đó chỉ là một ma tu cấp thấp trúng một đòn của sư muội chắc chắn đã chết không thể chết hơn, nếu sư muội cảm thấy không an tâm thì để ta giúp muội xử lý đối phương. Thành chủ của ma đạo sắp xuất thế chúng ta cần tập trung chú ý tới, không thể để cho bao nhiêu công sức tập kích lần này bỏ sông bỏ bể được.”
Nói xong, nam tử này từ bên trong nhẫn trữ vật cầm ra một khỏa hạt giống màu xanh ném tới chỗ phạm vi Nhất Vô Niệm. Nơi chỗ Nhất Vô Niệm ngã xuống cũng có không ít ma tu đang đánh nhau, khỏa hạt giống kia vừa rơi xuống mặt đất liền cấp tốc mọc ra rễ trở thành một gốc gai đằng.
Vô số ma tu không kịp trở tay liền bị vô số nhánh gai đằng siết chết.
Nữ tử nhìn qua chỗ đó vẻ mặt có chút không vui nói, “Lý Vân sư huynh, ngươi tại sao lại sử dụng tà vật để đối phó đám ma tu này.”
“Sư muội quá lời rồi, nhánh dây đằng này ta chỉ tình cờ thu hoạch mà thôi. Hơn nữa, đồ vật tà ác còn phải xem chủ nhân của nó là ai, dùng vào mục đích gì. Đối với đám ma tu này chúng ta há cần khách sáo, thủ đoạn gì không quan trọng chỉ cần giết sạch bọn chúng liền tốt. Ha ha”
Lý Vân cười nhẹ, vạt áo tung bay khiến cho hắn trở nên phong độ khí khái, lời hắn nói ra hết sức thuyết phục. Mấy người bên cạnh cũng không có ý kiến gì, bất quá nữ tử vẫn có chút canh cánh trong lòng dẫu vậy cũng không có nói thêm điều gì. Trông thấy vẻ mặt của Nguyệt La không cảm xúc nhìn qua hắn rồi quay người rời đi, Lý Vân mặt ngoài thì cười nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của hắn hơi lướt qua một vẻ lạnh lùng cùng dâm tà.
Vừa đánh bại đám ma tu, nhìn phía đối diện chỉ còn sót hai tên Nguyên Anh hơn nữa còn trọng thương. Đám Người chính đạo căn bản không chút chần chừ bắt đầu vây công, thừa cơ thành chủ của bọn chúng chưa ra nhanh chóng tiêu diệt hết những kẻ tay chân. Bất quá ngay khi bọn họ định tiến công, đột nhiên chỗ sâu trong thành bắn ra một nguồn lực lượng về phía bọn họ.
Mười hai vị Nguyên Anh Kỳ tức khắc liền đánh ra vô số thuật pháp cùng pháp bảo.
“Oành!”
Một tiếng rung động vang lên bên trong thành, nội thành bị vụ nổ nổi lên vô số bụi mù, gạch đá bay tứ tung. Một vị thiếu niên bên trong đám người đánh ra một thuật pháp, lập tức bên trong nội thành bị một trận cuồng phong cuốn bay bụi mù, tầm nhìn sáng sủa trở lại. Đối diện bọn họ có một vị nam tử trung niên đang ngự không, sắc mặt tái nhợt, trên tay cầm một thanh trường thương, cả người tản mát ra hắc khí nồng đậm.
Mười hai người kia không nói một lời, trực tiếp động thủ.
Bọn họ bộc phát ra lực lượng người kinh người lao tới chỗ tên thành chủ, cuộc chiến diễn ra vô cùng căng thẳng.
Trong khi đó….
Bên dưới mặt đất, Nhất Vô Niệm cũng không nhàn rỗi, hắn thả huyết đằng ra lệnh cho nó hấp thu gốc gai đằng kia. Đồng thời trong lòng cũng thầm chửi đám người kia, nhất là tên tiểu tử ném ra hạt gai đằng. Bất quá trên người hắn tỏa ra ma khí là không thể giải thích, đan dược phải mất một thời gian mới hết hiệu lực, hắn cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy.
“Thật xúi quẩy, vừa cải trang ma tu thì gặp ngay chính đạo!”
凸(¬‿¬)凸
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT