Nhất Vô Niệm có chút im lặng nhìn con rùa, trong lòng không còn lời nào để thốt ra với nó được nữa.
Dễ quá mà ⊂(◉‿◉)つ
Bỏ qua vấn đề này một bên, hắn nghiêm túc quan sát cơ quan trên cánh cửa. Vừa nãy, hắn có chăm chú từng hành động của con rùa cũng đại khái nắm rõ rất nhiều thông tin, không giống như con rùa lỗ mãng, hắn lại nghiêm mặt suy tư. Trong đầu lập tức tính toán đủ loại các bước, diễn biến tiếp theo của nó.
Qua mấy giây, khóe miệng của hắn hơi giương lên. Tiến lên mấy bước, trong ánh mắt chăm chút của con rùa cùng nhỏ huyết đằng, Nhất Vô Niệm chỉ dùng mấy giây cơ bản đã hóa giải xong cơ quan. Âm thanh bíp bíp vang lên, kèm theo đó cánh cửa cũng mở ra bất quá bọn họ vừa nhìn thấy cảnh tượng đằng sau cánh cửa lập tức thu liễm nụ cười.
Bởi vì sao?
Tâm trạng của ngươi sẽ thế nào khi mà biết rằng một bài toán đã giải xong nhưng phía sau bài toán đó, còn có rất nhiều bài toàn khác. Đúng vậy, tâm trạng lúc này của Nhất Vô Niệm chính là như thế. Phía sau cánh cửa chính là một cánh cửa khác!
Hắn có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc kẻ nào lại nghĩ ra cái cơ quan cửa vào như vậy.
Bước lên, quan sát một chút cơ quan cánh của. Hắn phát hiện mật mã của cánh cửa có vẻ được nâng cấp lên không ít, một vòng ma cung phức tạp hơn rất nhiều trước đó hiện ra. Tốn không ít thời gian thôi diễn, Nhất Vô Niệm mới có thể phá giải được. Bất quá…
Vẫn như lần trước, phía sau cánh cửa vẫn là một cánh cửa khác!
Trong lòng của Nhất Vô Niệm cũng chấp nhận số phận, đã phá đến cái cửa này rồi nói buông tha là không thể, chính vì vậy cũng chỉ có thể cắn răng một mực tại chỗ nghiên cứu. Không sai biệt lắm, nửa ngày sau Nhất Vô Niệm đã phá giải tất cả 8 cơ quan.
Và cơ quan trước mặt chính là đạo thứ chín.
Nhìn đạo cơ quan trước mặt chằng chịt, hắn có chút xúc động muốn dùng nắm đấm xuyên thủng nơi đây. Thở nhẹ nhàng, hít thật sâu Nhất Vô Niệm bắt đầu nghiêm túc xuyên phá cơ quan này.
Một giờ sau, Nhất Vô Niệm từ thôi diễn kết thúc. Hắn chỉ muốn nói một câu:
Phức tạp (@
[email protected])
Quá phức tạp!
…
Một ngày trôi qua, Nhất Vô Niệm vẫn một mực thôi diễn.
“Tìm thấy rồi!”
Đột ngột Nhất Vô Niệm mở mắt ra nói một câu không đầu không đuôi, tiếp theo đó hắn liền dứt khoát điểm từng từng trên cơ quan cánh cửa. Cánh cửa lập tức phát ra những luồng ánh sáng màu trắng, qua một vài giây liền biến mất.
“Thành công rồi!”
Con rùa hoan hô, tiến lên chỗ Nhất Vô Niệm nhìn hắn với ánh mắt trợn trừng.
Nó không nghĩ tới tên tiểu tử này lại có thể phá bỏ được chín cửa cấm chế ở đây, làm nó tương đối bất ngờ.
“Đi thôi!”
Mất quá nhiều thời gian tại nơi đây Nhất Vô Niệm sớm đã không chịu được, bởi vậy phá bỏ xong cánh cửa đạo thứ chín liền đi vào bên trong. Đằng sau cánh cửa đạo thứ chín là một thông đạo, bọn hắn đi khoảng hơn chục phút phát hiện động phủ kỳ bí. Nhất Vô Niệm trước tiên quan sát một chút hoàn cảnh nơi đây, sau khi cảm thấy không có vấn đề mới cất bước đi vào bên trong.
Bên trong động phủ cũng không tối, trên vách tường có khảm không ít những viên dạ minh châu, đi càng đi vào sâu bên trong động phủ Nhất Vô Niệm càng ngạc nhiên. Nơi đây ngoại trừ linh khí vô cùng nồng đậm ra, thật là lạnh lẽo.
Đúng vậy, loại hàn khí âm u lạnh lẽo bao trùm cả không gian động phủ.
Những điều này đương nhiên không khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên, để hắn chú ý tới đó chính là, bên trong một hàn đàm có một cỗ quan tài màu trắng đang được đặt trong đó. Đám người Nhất Vô Niệm mấy mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là con rùa lên tiếng đề nghị:
“Nhỏ dây đằng, ngươi dùng lực nhấc cỗ quan tài kia lên trên đây!”
Nhỏ huyết đằng nhìn qua phía Nhất Vô Niệm, thấy hắn khẽ gật đầu mới tuôn ra vô số nhánh dây leo chui xuống hàn đàm. Bất quá vừa chạm vào hàn đàm nó liền có một cảm giác không tốt cho lắm, quan tài chưa thấy đâu chỉ thấy những nhánh dây đằng lần lượt bị hàn khí xâm nhập đóng băng, vỡ nát.
“A!”
Nhỏ huyết đằng lập tức chấn kinh, toàn bộ nhánh dây đằng tiến vào hàn đàm không quá mấy giây liền vỡ vụn, khiến cho nó không kịp trở tay. Nhất Vô Niệm nhíu mày, trong lòng cảm thấy bản thân may mắn không tự chủ xông vào không thì chắc chắn không có quả ngọt để ăn. Bên cạnh hắn, con rùa cũng có suy nghĩ không khác lắm.
“Chủ nhân…”
Nhỏ huyết đằn e ngại hàn đàm không dám tiền vào, nhưng cũng không dám làm trái ý của Nhất Vô Niệm cuối cùng đành phải trưng bộ mặt đáng thương cho hắn xem. Xem xét biểu hiện gần đây của nó, Nhất Vô Niệm cũng không có tiếp tục bảo huyết đằng tiếp tục tiến vào hàn đàm.
Một bên suy tư…
“Có!”
Tự nhiên bị hắn vỗ tay một cái giật mình, con rùa không có phàn nàn mà vui sướng nói: “Ngươi nghĩ ra cách rồi hả?”
Nhất Vô Niệm không đáp lại mà búng tay một cái, trước mặt hắn liền xuất hiện một bình ngọc màu xanh lục, nó chỉ nhỏ cỡ hai ngón tay. Trên bình có khắc không ít đường viền tối nghĩa, dù khôn hiểu nhưng nhìn qua liền biết bất phàm. Chỉ thấy, Nhất Vô Niệm khống chế bình ngọc bay lên trên đỉnh hàn đàm, sau đó bắt đầu niệm pháp quyết.
Chốc lát, bình ngọc màu xanh lục bành trường to bằng một thân người lơ lửng trên không trung.
Bình ngọc khẽ rung rung, nắp bình được Nhất Vô Niệm bỏ ra. Ngay sau đó, trong phạm vi xung quanh hàn đàm bắt đầu xuất hiện tia cuồng phong hình thành, thoáng chốc nơi đó liền bị bao phủ bởi cuồng phong, dưới con mắt kinh ngạc của con rùa cùng huyết đằng.
Toàn bộ linh dịch hàn đàm đều bị bình ngọc hút sạch sẽ, chỉ để lại giữa hàn đàm một cỗ quan tài màu trắng trống trải. Huyết đằng cũng rất hiểu chuyện, chưa đợi Nhất Vô Niệm mở miệng sai khiến đã chủ động duỗi ra nhánh dây đằng nhấc cỗ quan tài lên khỏi đáy đầm. Phải mất hơn một phút huyết đằng mới có thể nhấc nổi cỗ quan tài lên khỏi.
Ba bọn họ tiến lại gần, con rùa nhìn thấy bên ngoài quan tài được khảm rất nhiều đồ vật quý giá, hai mắt liền trừng lớn. Quan sát được một lúc cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, hàn khí trong động phủ cũng tản mát không còn. Con rùa có vẻ không chịu được nữa, nó lên tiếng:
“Mở, mở đi!”
Nhất Vô Niệm cũng không có phản đối, con rùa bắt đầu hô hào đối với huyết đằng muốn nó giúp đỡ đẩy ra nắp quan tài. Huyết đằng cũng ngoan ngoãn làm theo, một rùa một cây cố gắng hết sức đẩy ra nắp quan tài, đứng ở bên cạnh Nhất Vô Niệm đột nhiên cảm thấy trong lòng nao nao, bỗng một tia sáng chiếu vào khe quan tài mới bị đẩy ra một góc.
Sắc mặt Nhất Vô Niệm có chút kinh ngạc, dần dần chuyển sang kinh dị.
“Khoan, chậm đã!”
Nhất Vô Niệm hô hào đám con rùa dừng tay nhưng có vẻ như đã không kịp nữa, bởi vì đẩy được một góc nắp quan tài liền khiến cho con rùa hưng phấn, sức lực càng mạnh cùng với huyết đằng đẩy nắp quan tài “oành” một cái rơi xuống mặt đất. Sắc mặt Nhất Vô Niệm có chút không ổn, bất quá chuyện đã đến nước này cũng đã không kịp.
Lúc này, con rùa mới quay sang chỗ Nhất Vô Niệm hỏi:
“Đang yên đang lành sao ngươi kêu dừng lại?’
Nhất Vô Niệm im lặng nhìn chằm chằm con rùa, hắn cứ có cảm giác vừa nãy con rùa cố tình không nghe thấy lời hắn nói. Qua mấy giây, hắn đành nói:
“Ngươi tự nhìn đi sẽ biết.”