Trạng thái cơ thể của Nhất Vô Niệm bắt đầu chuyển biến theo hướng xấu, chỉ thấy thân thể của hắn trở lên cứng rắn cương thi, sắc mặt cũng chậm rãi ngây dại, cuối cùng đám ma khí bao phủ nâng hắn lên giữa không trung.

Yêu ma trông thấy trạng thái của Nhất Vô Niệm vẻ mặt cũng hiện lên tia vui mừng, nhưng hiện tại nó đã hóa thành một đoàn hắc khí cho nên không ai nhìn thấy được điều này. Nó cười “Khặc khặc”, nói:

“Tiểu tử, có trách thì cũng chỉ trách bản thân ngươi xen vào chuyện của ta, phá hư hết tất cả kế hoạch phục hồi của ta. Ta cũng tò mò, một tên sở hữu tạp chất linh căn như ngươi cũng có thể tu luyện đến cảnh giới này, quả thật không dễ dàng. Nhưng ngươi có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng vô dụng, khặc khặc!”

Nhất Vô Niệm rơi vào hôn mê cho nên cũng không nghe được mấy lời của đối phương nói ra, có lẽ ngay cả đến chính bản thân hắn cũng không ngờ tới mọi chuyện lại trở lên rắc rối đến như thế. Hoặc, ngay từ đầu hắn đã đặt cược niềm tin vào tông môn, không ai có thể biết được!

Lúc này, từng đạo ấn ký đồ án ma vụ do yêu ma đánh ra bắt đầu tổ hợp trở thành một vòng lặp xoay tròn xung quanh cơ thể Nhất Vô Niệm. Ma khí càng kịch liệt ăn mòn hào quang hộ thể trên người Nhất Vô Niệm, hai tay của hắn đã bị ma khí ăn mòn bắt đầu xuất hiện những đương vân màu đen, bề mặt da cũng trở nên thô cứng và có dấu hiệu mọc vảy.

Mặc dù đang rơi vào trạng thái hôn mê, thế những sâu bên trong thức hải của hắn vẫn tồn tại một khỏa ý chí cường đại. Mọi chuyện diễn ra bên ngoài Nhất Vô Niệm không hề biết tới, thiên địa kịch liệt, dù biết hắn cũng không đoái hoài tới, linh hồn của hắn đang tranh đấu kịch liệt với một lực lượng ngoại lai.

Đạo lực lượng kia mang theo cỗ khí tức tà ác, giống như từ thâm uyên địa ngục đi ra, bao phủ toàn bộ linh hồn hắn lại. Cỗ lực lượng khủng bố này ăn mòn từng chút một linh hồn của hắn, muốn cắn nuốt hoàn toàn não bộ và chiếm đóng quyền sở hữu thân thể này của hắn. Đối phương càn quét khắp mọi ngóc ngách bên trong thức hải của hắn, cắn nuốt đoạt xá hắn.

Nhất Vô Niệm một mực liều mạng thôi động “Bất Động Tâm Chú!”, gắt gao đối kháng.

Thời gian mới trôi qua một chút xíu, thế nhưng đối với Nhất Vô Niệm là cả một khoảng thời gian vô tận, ngay cả hắn cũng không biết bản thân có thể chống đỡ được đến khi nào. Thân thể của hắn bắt đầu bị ma khí ăn mòn hơn phân nửa thân thế, điều này đồng nghĩa với việc linh hồn của hắn cũng đang gặp nguy hiểm.

Lờ mờ cảm giác tà ác kia xâm chiếm ý thức của bản thân, trong lòng Nhất Vô Niệm không khỏi sinh ra một cỗ ảo giác…

Bất chợt, đúng lúc này…

“Nhanh qua bên kia cứu Vô Niệm sư đệ, yêu ma giao cho ta!”

Trước khi ý thức của Nhất Vô Niệm rơi vào hỗn loạn, hắn nghe được một giọng nói bất quá không để hắn nghĩ thêm gì, cả linh hồn đều rơi vào ngủ say.



“A! Ta không can tâm, chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Âm thanh của yêu ma vang vọng bên trong trận pháp, nó rất không cam lòng rống lên một tiếng.

Phía đối diện của nó, Trường Sinh Ca tay cầm trường thương quật tới một thức, chỉ thấy lôi điện tỏa ra bốn phía hướng chỗ yêu ma đánh tới. Lôi điện vốn là lực lượng hủy diệt rất mạnh, đặc biệt khi đối đấu với các lực lượng tà ác rất có ưu thế. Bởi vậy, ngay khi thấy được chiêu thức này của Trường Sinh Ca, yêu ma không khỏi phẫn nộ cùng run rẩy không cam lòng.

Nó dưới hình thái của hắc khí bắt đầu tổ hợp thành một cái mặt đầu lâu, hắc khí lượn lờ. Yêu ma há miệng nói chuyện, âm thanh của nó đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng lời nó nói ra không khỏi làm người ta rét lạnh.

“Hừ, nếu các ngươi đã dồn ép ta như vậy đừng trách ta đồng quy vô tận”

“Ma Hư Nguyền Rủa!”

Một âm thanh được yêu ma nói ra nhất thời làm cho vẻ mặt hai người Trường Sinh Ca cùng Tử Tuyết Lam biến sắc.

Ngay khi hai người kịp phản ứng, chỉ thấy yêu ma dùng lực lượng của bản thân hiến tế nghi thức, bắt đầu dùng sinh mệnh của bản thân nó làm nghi thức nguyền rủa!

“Ta rồi sẽ quay trở lại một lần nữa! Ha ha ha…”

Một đạo ma khí mang thẹo một vết quang mang chui vào người của Nhất Vô Niệm, hoàn toàn biến mất.

Hai người Trường Sinh Ca cùng Tử Tuyết Lam nhìn nhau, sắc mặt hết sức khó coi.



Bên trong tòa động phủ, trên một tấm giường đá có một thiếu niên mặc y phục màu trắng đang nằm trên đó.

Đột nhiên, hai mắt của thiếu niên mở ra, theo bản năng hắn ngồi dậy.

“Tê ~”

Một cỗ đau nhức được truyền tới, cả thân thể của hắn đều hư nhược tới cực độ, xương cốt dường như đã nát không còn một mảnh. Bỗng hắn nhìn vào hai tay của mình, cảm giác đau nhức hoàn toàn không làm hắn để tâm nữa. Nhất Vô Niệm chăm chú nhìn đôi tay của mình nổi nên những mạch máu màu đen kỳ dị không khỏi kinh hãi, hắn có gắng hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại.

Cảm nhận một chút cơ thể, hắn phát hiện cảnh giới bản thân vẫn như cũ – Kim Đan tầng 7 thì mới thở phào một cái. Một tay búng ra tiểu thuật pháp, hư không trước mặt của hắn xuất hiện một lớp thủy tạo thành một tấm gương phản chiếu lại cả cơ thể của hắn. Nhìn người trong gương nhất thời hắn không nói được một câu nào.

Trên khuôn mặt của Nhất Vô Niệm có xuất hiện một ấn ký đồ án nghệch ngoạc được in ấn ở bên má trái, chăm chú quan sát đạo đồ án kỳ dị màu đen này trong đầu hắn không khỏi im lặng. Có vẻ như hắn vẫn sống, nhưng trên cơ thể của hắn vẫn lưu lại những tàn dư lực lượng tà ác của yêu ma.

Cụ thể đây là gì, chính bản thân hắn hiện tại còn có chút mơ hồ.

“Con đã tỉnh rồi!”

Bỗng một âm thanh truyền tới cắt đứt trạng thái suy tư của Nhất Vô Niệm, hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện bên cạnh giường đá từ lúc nào đã có một thân ảnh đứng ở đó.

Lăng Không nhìn đệ tử quan môn của bản thân, không khỏi thở dài. Trong lòng của lão cũn/g vô cùng buồn bực, khi đó Trấn U Minh có dị động lão không thể không qua đó một chuyến, bởi vậy cũng chỉ có thể nhờ cậy hai vị bát, cửu phong chủ đến đó. Không ngờ…

Mọi chuyện lại trở nên như vậy!

“Sư tôn!”

Nhất Vô Niệm theo thói quen đứng dậy hành lễ, Lăng Không vội vàng ấn người hắn xuống giường mở miệng nói: “Không cần phải hành lễ, nằm yên ở đó nghỉ ngơi đi!”

Nhìn vẻ mặt của hắn, Lăng Không hiểu rõ hắn muốn hỏi điều gì. Lão cũng không định giấu diếm gì cả, thở dài giải thích: “Là lực lượng nguyền rủa!”

Dừng lại, lão nhìn về phía mặt và hai tay của Nhất Vô Niệm một chút rồi mới tiếp tục nói: “Con yên tâm, ta chắc chắn sẽ giúp con phá giải lực lượng nguyền rủa. Bất quá, thời gian tiếp theo thỉnh nguyền rủa có thể sẽ phát tác, trong thời gian đó sẽ rất khó khăn nhưng ta mong con không vì thế mà nản lòng hay suy nghĩ theo chiều hướng xấu. Mọi chuyện đều có vi sư lo liệu, cứ giao cho ta!”

Nói xong lão cầm ra một bình ngọc đưa cho Nhất Vô Niệm nói: “Đây là đan dược trị thương mà ta đã chuẩn bị cho con, có nó sẽ giúp cho con phần nào vượt qua nguyền rủa kích phát.”

Nhất Vô Niệm nhận lấy bình ngọc, lên tiếng nói: “Sư tôn, người yên tâm. Con biết mình nên làm gì mà, chỉ là nguyền rủa mà thôi còn chưa đủ để xói mòn ý chí của con!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play