Harry vấp phải rễ cây, tim đập thình thịch, hơi thở khó nhọc trong cổ họng. Nó phải tìm được đường ra khỏi Rừng Cấm. Nó phải đến London – bằng cách nào đó – và tìm người ba đỡ đầu của nó trước khi quá muộn. Nhưng kể từ thời điểm nó nhìn thấy chú Sirius bất lực trong tay của Voldemort, mọi thứ dường như đang chống lại nó. Các thành viên của Hội Phượng Hoàng ở Hogwarts: giáo sư Dumbledore và lão Hagrid đã bị mụ Umbridge tống khứ, giáo sư McGonagall bị đưa đến Viện Thánh Mungo. Nỗ lực để liên hệ với chú Sirius qua mạng Floo từ lò sưởi của mụ Umbridge, lời kêu cứu tuyệt vọng của nó với giáo sư Snape – Hắn đã bắt được Chân Nhồi Bông ở nơi ẩn náu – đều không có kết quả. Và bây giờ nó đang ở đây, không có đũa phép, bị lạc trong Rừng Cấm, tách khỏi Hermione, bị đám Nhân Mã săn đuổi.
Nó tức giận khi cố gắng vượt qua những vòng vây, không để ý đến việc quần áo bị xé rách, những hình ảnh quay cuồng trong đầu. Voldemort tra tấn chú Sirius… Khuôn mặt đau đớn nhưng vẫn đầy thách thức của chú ấy… Niềm hân hoan hả hê của Kreacher khi nó khoe khoang rằng Chủ nhân sẽ không trở lại từ Sở Bảo Mật…
Vết sẹo của Harry phồng lên một cách đáng ngại. Nó phải tìm thấy chú Sirius kịp thời…
*
Severus Snape nán lại sau một cây cột ở Tiền Sảnh, nhìn đám học trò ra vào. Ông cảm thấy bất an. Sau câu nói khó hiểu của Potter trong văn phòng của mụ Umbridge, ông đã liên hệ ngay với Black và tìm được y, vẫn như bình thường, an toàn và bình yên trong căn nhà ở quảng trường Grimmauld. Nhưng đã hơn một giờ trôi qua, và vẫn không thấy dấu hiệu gì cho thấy Potter trở về từ Rừng Cấm. Chuyện gì có thể xảy ra với thằng nhóc ngu xuẩn đó đây? Nó còn tưởng rằng ba đỡ đầu của nó là tù nhân ở Sở Bảo Mật sao? Chắc chắn nó sẽ không một mình xông tới nơi đó. Nhưng Snape sợ hãi điều đó một cách khủng khiếp. Gryffindor thiếu suy nghĩ và cái chúng gọi là dũng khí chết tiệt! Ông sẽ phải liên hệ lại với quảng trường Grimmauld; một cuộc họp đã được lên lịch vào tối nay, và nếu may mắn thì Dumbledore sẽ có mặt ở đó vào lúc này. Hãy để lão giải quyết mớ hỗn độn này.
Snape trở lại văn phòng của mình, đề phòng các thành viên của Đội Kiểm Tra. Ông sẽ không bỏ qua nếu mụ cóc già Umbridge sai lũ chúng nó theo dõi ông. Thật vậy, dùng chính các Slytherin của ông để chống lại ông, mụ già đó sẽ phải trả giá. Ông đặc biệt không muốn Draco Malfoy nghe được bất cứ điều gì đáng ngờ. Draco có thể sẽ báo cáo lại tất cả những gì nó muốn cho mụ Umbridge, nhưng chắc chắn nó cũng báo cáo lại với ba nó, và Snape không muốn Lucius Malfoy tìm hiểu thêm về Hội Phượng Hoàng ngoài những gì lão đã biết.
Cẩn thận ngăn chặn sự xâm nhập vào căn phòng, Snape mở khóa tủ cá nhân của mình và lấy quả cầu xuống khỏi kệ. Thật mỉa mai khi cụ Dumbledore, người coi thường thuật tiên tri như chính ông, lẽ ra phải nghĩ ra một phương tiện liên lạc khác giữa các thành viên của Hội, theo mọi ý định và mục đích, ngoài quả cầu pha lê.
“Vui lắm, ông già.” Ông lẩm bẩm một cách chua chát, đặt quả cầu lên bàn, và xòe những ngón tay dài lên trên bề mặt của nó. “Trụ Sở Chính!”
Sương trắng bên trong quả cầu xoay tròn trong chốc lát dưới những ngón tay của Snape, cuối cùng tan ra, hiển thị một căn bếp thu nhỏ. Những bóng người nhỏ xíu ngồi quanh bàn bếp. Bàn và ghế trông giống như đồ nội thất trong ngôi nhà của những con búp bê. Snape nhìn quanh bàn, xác định từng bóng dáng nhỏ xíu của thành viên Hội Phượng Hoàng: Alastor Moody, Nymphadora Tonks, Kingsley Shacklebolt, Remus Lupin, và ngồi ở cuối bàn, tên khốn đã gây ra mớ rắc rối này: Sirius Máu-Đen (từ gốc: Sirius bloody Black). Trái tim của ông trầm xuống. Dumbledore vẫn chưa đến. Ông thận trọng lẩm bẩm với quả cầu bằng cây đũa phép của mình.
Những khuôn mặt tí hon ngước nhìn ông. Giọng của Kingsley Shacklebolt được khuếch đại một cách kỳ lạ, phát ra từ quả cầu: “Có chuyện gì thế, Severus?”
Sanpe nhanh chóng giải thích tình huống và lo lắng của ông đối với sự an toàn của Potter. Ông chưa kịp nói hết thì những bóng người giống như búp bê đã đẩy ghế, đứng dậy khỏi bàn.
Moody nói: “Chúng tôi sẽ lập tức tới Bộ Pháp Thuật và kiểm tra Sảnh Tiên Tri.” Ông nói, “Sirius, anh ở lại sẽ tốt hơn. Anh cần giải thích với cụ Dumbledore khi cụ ấy đến.”
Sirius ngồi phịch xuống ghế khi những người khác vội vã lao ra khỏi phòng. Y trừng mắt nhìn lên trên, “Mày biết đấy, Snape, tao ghét khi phải nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mày ở đó. Trông giống như một loại nấm cực kỳ đáng ghét mọc trên trần nhà bếp của tao vậy.”
Ngón tay của Snape siết chặt cây đũa phép, co giật. Nếu ông khiến quả cầu nổ tung, liệu có thể khiến một ngọn lửa pháp thuật bùng lên trong căn bếp chết tiệt kia không? Miễn cưỡng thừa nhận rằng sẽ không; Dumbledore chắc chắn đã nhìn thấy trước sự cám dỗ này và chống lại nó.
“Hãy đảm bảo rằng mày sẽ ở yên đó, Black.” Ông quát, “ Tao phải đi và tìm kiếm quanh Rừng Cấm, trong trường hợp Potter vẫn còn ở đó.”
“Đừng ra lệnh cho tao!” Sirius gầm gừ, chỉ tay lên trần nhà, “Nếu tao không nhận được tin tức gì của Harry trong nửa giờ tới, tao sẽ xông tới Bộ.”
“Chớ làm trò lố bịch!” Hai gò má của Snape ửng lên thành màu đỏ xấu xí. “Tao không quan tâm nếu mày muốn tự sát, nhưng sao mày không đặt mình vào vị trí của thằng nhóc khi nó cho rằng nó phải cưỡi ngựa để đi giải cứu mày?”
“Sao tự nhiên mày lại quan tâm đến Harry như vậy?” Sirius hỏi, “Tao không thể tin tưởng mày, Snivellus. Tao nhớ lúc mày còn ở trường, luồn cúi bất cứ đứa nào lớn hơn nếu chúng muốn mày làm vậy, và đối xử tương tự với những đứa nhỏ hơn.” Chú đột ngột đứng dậy, “Tiếp tục đi, tìm kiếm trong rừng. Nếu mày tìm thấy Harry, hãy nói thằng bé lập tức liên lạc lại với tao. Nói thằng bé hãy dùng món quà tao tặng sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh. Thằng bé sẽ hiểu ý của tao. Tao không biết tại sao thằng bé không sử dụng nó ngay từ đầu, thay vì mạng Floo của mụ Umbridge.”
*
Harry có thể nghe thấy những tiếng động phát ra từ phía trước: tiếng cành gãy, tiếng hô bối rối, tiếng vó ngựa. Đám Nhân Mã! Nó nấp sau một gốc cây, chờ đợi một trận mưa tên có thể bắn tới bất cứ lúc nào. Nhưng thay vào đó, những tiếng động bắt đầu xa dần. Harry thận trọng nhìn ra và thoáng thấy phía xa, một con Nhân Mã đang phi nước đại qua hàng cây non. Phải có một con đường ở đó! Nó phải đến được đó, con đường có thể sẽ dẫn nó ra khỏi khu rừng.
Có phải đám Nhân Mã đã rời đi hết rồi không? Nó sẽ không bị chúng bắt lại, không phải bây giờ, khi việc nó đến được Bộ để giúp chú Sirius là điều vô cùng quan trọng. À, còn Hermione thì sao? Nó gần như đã quên mất cô bé. Đám Nhân Mã vẫn giữ cô bé chứ? Harry băng qua bụi cây, giẫm chân lên đám rễ, áo sơ mi bị gai xé rách một nửa lưng, cho đến khi nó đến được nơi mà nó nhìn thấy đám Nhân Mã trước đó; lao qua khoảng trống giữa hai cây non, nó chạy trên con đường – và đâm sầm vào giáo sư Snape.
“Á!” Nó thở hổn hển, “Thầy đang làm gì ở đây?”
“Đang tìm trò, dĩ nhiên.” Giáo sư Snape nói một cách đầy bi quan, “Trò tưởng ta đang làm gì? Tìm nấm?” Ông nhìn dáng vẻ thảm hại của Harry, nhếch mép, “Và trò đã làm gì vậy, Potter?”
“Mụ Umbridge… Hermione… Đám Nhân Mã… Ối, ĐỪNG BẬN TÂM!” Harry hét lên, nỗi thất vọng lại dâng lên. “Nghe này, tôi không có thời gian cho việc này… Voldemort đã bắt được chú Sirius…”
“Không, chưa hề.” Giáo sư Snape bình tĩnh ngắt lời.
Harry trố mắt nhìn ông: “Hắn… hắn chưa hề? Ý thầy là gì? Sao thầy biết được?”
“Ta đã kiểm tra, dĩ nhiên là vậy.” Giáo sư Snape nói, với sự kiên nhẫn tột độ, “Ba đỡ đầu của trò vẫn khá an toàn, lẩn lút trong căn nhà của má y như thường…”
“Đợi đã!” Harry bật thốt lên, “Thầy… Làm thế nào… Thầy đã nói rằng thầy không hiểu ý tôi! Trong văn phòng của mụ Umbridge! Thầy đã nói…”
Giáo sư Snape nhướn mày, “Chắc hẳn trò không mong đợi ta thể hiện bất cứ dấu hiệu hiểu biết nào trước mặt Dolores Umbridge. Kể cả không ngu ngốc đến vậy, Potter. Hay vết sẹo đã làm tăng trí thông minh của trò? Ta đã liên lạc với ba đỡ đầu của trò. Y vẫn hoàn hảo…”
“Hermione!” Harry ngắt lời, “Đám Nhân Mã đã bắt giữ bạn ấy…”
“Im lặng!” Giáo sư Snape quát, “Nếu trò không ngừng việc ngắt lời ta, Potter, ta sẽ buộc phải dính môi trò lại với nhau. Cô Granger cũng đã an toàn. Ta đã gặp đám Nhân Mã trên đường tới đây và thuyết phục được họ thả trò ấy ra. Bây giờ trò ấy nên về đến lâu đài rồi.”
“Còn giáo sư Umbridge?” Harry hỏi.
Một cái nhếch mép quỷ quyệt lướt qua khuôn mặt của giáo sư Snape, “Chúng ta bận tâm sao?”
Harry nặn ra nụ cười, “Không.”
“Vậy thì hãy đi với ta. Mau lên. Ba đỡ đầu của trò…”
“Con tưởng rằng thầy đã nói chú ấy an toàn…”
Giáo sư Snape rút đũa phép ra và nhìn vào môi Harry đầy ẩn ý. Harry nuốt nước bọt, “Xin lỗi!” Nó nói.
Giáo sư Snape thở dài, “Chúng ta đã lo sợ rằng có thể trò đã vội vã đến Sở Bảo Mật. Ba đỡ đầu của trò khăng khăng nếu y không sớm nhận được tin tức của trò, y sẽ tới đó tìm trò. Y nói trò hãy liên lạc với y bằng món quà y tặng trò vào dịp Giáng Sinh.”
Harry hồi tưởng lại kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, nhăn mày, “Sách về phòng thủ chống lại Nghệ Thuật Hắc Ám?” Nó nói một cách không chắc chắn.
Giáo sư Snape phát ra âm thanh thiếu kiên nhẫn, “Ta nghi ngờ về điều đó.” Ông nói, “Nghĩ đi, Potter. Y đã nói rằng trò có một phương tiện để liên lạc với y. Y đã đưa nó cho trò khi trò rời khỏi quảng trường Grimmauld sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh.”
“Không có!” Harry phản đối, “Nếu như con có thứ gì đó tương tự, con đã sử dụng mà không cần mạo hiểm với lò sưởi của mụ Umbridge. Con… A!” Miệng nó há to. Nó đã nhớ ra. Sao nó có thể ngu xuẩn đến vậy? Chú Sirius đã dúi vào tay nó một cái gói trước khi nó rời căn nhà để bắt Xe đò Hiệp Sĩ. ‘Nói cho chú biết nếu Snape làm khó con… Chú muốn con hãy dùng nó khi nào con cần chú…’ Sao nó CÓ THỂ quên được cơ chứ?
*
Harry và giáo sư Snape đứng nhìn nhau chằm chằm ở hành lang bên ngoài Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Gryffindor. Bà Béo nhìn xuống họ từ bức chân dung của bà với sự quan tâm đáng kể.
“Con đã nói rồi, thầy không cần đi cùng con!” Harry rít lên, cố gắng tỏ vẻ đe dọa, nhưng thay vào đó, giọng nó nghe như một thiếu niên đang rầu rĩ.
“Ta nhấn mạnh…” Giáo sư Snape rít lại. Ông không chút khó khăn trong việc phát ra âm thanh đe dọa, “Ta sẽ không mạo hiểm với việc để trò xông đến Bộ nếu như có bất cứ vấn đề gì xảy ra với thiết bị liên lạc nổi tiếng của Black. Dù nó là gì đi nữa.” Ông siết chặt vai Harry.
“Con không biết nó là gì.” Harry thừa nhận, “Con chưa từng mở ra.” Nó cố gắng hất tay giáo sư Snape ra, nhưng không thành công. “Buông con ra! Thầy KHÔNG THỂ đi vào. Phòng Sinh Hoạt Chung toàn là Gryffindor; thầy có thể là một giáo sư, nhưng họ sẽ không để thầy đi qua.”
“Chúng ta sẽ xem, phải không?” Giáo sư Snape nói một cách nhẹ nhàng, thả vai Harry ra và giơ cây đũa phép của mình lên.
“Thầy định làm gì?” Harry hỏi, hoảng hốt.
“Đừng quá lo lắng, Potter.” Giáo sư Snape nói, “Cái này chỉ cần một chút tinh tế của Slytherin.” Ông chạm đũa phép vào cổ họng mình và một giọng nói oang oang vang lên, vang vọng khắp ngóc ngách của tòa lâu đài.
“CHÚ Ý! ĐÂY LÀ CẢNH BÁO CHÁY! TẤT CẢ HỌC TRÒ HÃY TẬP TRUNG Ở LẦU MỘT CỦA TÒA LÂU ĐÀI! CHÚ Ý…”
Một lát sau, bức chân dung bật mở, đám học trò ùa ra ngoài, lướt nhanh qua Harry và giáo sư Snape mà không thèm liếc nhìn họ lần thứ hai. Họ rầm rầm chạy xuống cầu thang, vội vã. Bức chân dung đóng lại.
“Rất thông minh!” Harry lẩm bẩm.
Giáo sư Snape nhếch mép cười, “Chúng ta vào thôi.”
Harry nhìn lên bà Béo, “Cháu xin lỗi về chuyện này… Hãy để ÔNG ẤY vào.” Nó nói một cách độc địa, “Cầu lửa Trung Hoa!”
Bà Béo nháy mắt với giáo sư Snape, “Vận may của ngài đã thay đổi, tôi hiểu.” Bà nói, trước khi quăng mình tới trước.
Harry chui qua lỗ chân dung, quyết định sẽ thay đổi mật khẩu ngay khi có thể. Giáo sư Snape làm theo.
“Bà ấy có ý gì vậy?” Harry hỏi khi họ băng qua Phòng Sinh Hoạt Chung.
“Không biết.” Giáo sư Snape nói một cách đè nén, theo Harry lên cầu thang về ký túc xá của nó.
Harry lôi chiếc rương của nó ra khỏi gầm giường và sốt sắng tìm kiếm trong đó. Thật là khủng khiếp nếu như sau tất cả những chuyện này, nó đã quá muộn; nếu chú Sirius đã rời căn nhà để đến Bộ. Cuối cùng, ở dưới đáy rương, nó tìm thấy cái gói chú Sirius đã đưa cho nó. Nó xé toạc giấy bọc, và lôi ra một chiếc gương nhỏ đã xỉn màu. Nó lật lại, có một ghi chú nguệch ngoạc của chú Sirius ở mặt sau. Harry đọc to nó lên: “Đây là chiếc gương hai chiều, chú giữ chiếc còn lại. Nếu con cần nói chuyện với chú, chỉ cần đọc tên chú với nó; con sẽ xuất hiện trong chiếc gương của chú và chú có thể nói chuyện với con. James và chú từng sử dụng chúng khi tụi chú bị cấm túc ở những nơi khác nhau.”
“Lúc nào cũng vậy.” Giáo sư Snape châm chọc.
Mặc kệ ông, Harry quay chiếc gương lại và nhìn vào đó. Khuôn mặt của chính nó nhìn lại nó chằm chằm. “Chú Sirius?” Nó nói một cách đầy hy vọng.
Ngay lập tức, hình ảnh phản chiếu gương mặt nó biến mất, và được thay thế bằng hình ảnh của người ba đỡ đầu, “Harry!” Chú Sirius nói, hất mái tóc dài ra khỏi mắt và cười toe với nó, “Cảm tạ Merlin! Con không sao chứ? Chú đã không để chiếc gương này rời khỏi tầm mắt kể từ khi nghe tin con biến mất.”
“Con ổn.” Harry nói, cảm giác nhẹ nhõm bao lấy nó, “Chú thì sao? Con đã có một giấc mơ rất thật, rằng Voldemort đang tra tấn chú…”
“Chú biết.” Chú Sirius ngắt lời, “Ổn cả, Harry à, chú không sao. Đó chỉ là một trò lừa bịp của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai. Snape đã kể cho chúng ta nghe tất cả.” Mặt chú trở nên nghiêm nghị, “Nhân tiện nói về chuyện này, Harry…” Harry đỏ mặt, chú Sirius không nhận ra giáo sư Snape đang ở đó, vẻ mặt chú chua chát, “Chú cảm thấy chú có nhiệm vụ phải cảnh báo con về y. Y gần như phát điên khi con biến mất. Con phải coi chừng đó, Harry. Chú nghĩ những lời bỡn cợt thích con, y đúng là một tên thích người cùng giới.”
“Cảm ơn…” Harry nói nhanh, “Chà, rất vui vì chú không sao, chú Sirius. Con phải đi bây giờ, tạm biệt!” Nó quấn chiếc gương lại và nhét vào rương của mình. Sau đó, nó ngước lên, thấy giáo sư Snape đang nhìn mình chằm chằm trong khi ngồi xuống mép giường – chiếc giường mà đôi khi nó đã nằm trên đó, trằn trọc với những suy nghĩ không phù hợp về giáo sư của mình. Giáo sư Snape nhìn thẳng vào mắt nó, thầy ấy là một người xuất sắc về Chiết Tâm Trí Thuật, và chết tiệt, nó nên lập tức quay sang chỗ khác…
Harry nhận ra, từ việc đôi mắt của giáo sư Snape mở to hơn, rằng đã quá muộn.
*
Cảm xúc say đắm bị đánh tan khi vết sẹo của Harry đột nhiên nóng bỏng. Nhắm mắt lại, nó đưa tay lên ôm trán. Nó cảm thấy buồn nôn. Snape ngồi xuống bên cạnh và quàng cánh tay qua vai Harry.
“Sao vậy?” Ông gấp gáp hỏi.
“Vết sẹo của con…”
Cơn đau dần tăng lên. Lơ lửng trong bóng tối sau mí mắt, Harry nghĩ rằng nó đã nhìn thấy khuôn mặt của chí Sirius, trắng bệch và căng thẳng. Sau đó, nó cảm nhận được cái lạnh của thủy tinh áp lên môi mình, nó nghe thấy giọng nói của giáo sư Snape.
“Uống đi.”
Harry vâng lời. Hình ảnh trong đầu và cơn đau đột ngột biến mất, khiến nó cảm thấy kiệt sức và run rẩy. Nó mở mắt ra, trông thấy giáo sư Snape đang nhét một cái chai rỗng vào áo choàng.
“Voldemort đang cố gắng liên kết với đầu óc của con một lần nữa.” Harry nói, ngay khi nó có thể làm điều đó, “Hắn đang mất kiên nhẫn.”
Giáo sư Snape siết chặt cánh tay quanh vai Harry một lúc, rồi thu tay lại, “Ta có thể mong đợi một cuộc triệu tập của Chúa Tể Hắc Ám trong thời gian gần.”
“Tại sao?”
Có một khoảng lặng dài. Harry quay lại nhìn giáo sư Snape – ông đang nhìn chằm chằm cánh tay trái của mình như thể Dấu Hiện đang thiếu đốt nó. Cuối cùng ông nói: “Potter, ta không nên ngăn trò đến Sở Bảo Mật vào tối nay.”
“Vậy tại sao thầy lại làm vậy?” Harry hỏi.
Một sự im lặng thậm chí còn dài hơn trước đó. Giáo sư Snape nhìn lên từ cánh tay mình, mắt ông chạm mắt Harry. Một khi khuôn mặt của ông không bị lớp mặt nạ che đi, trông ông trẻ và dễ tổn thương làm sao. “Đôi khi ba đỡ đầu của trò cũng làm được chuyện gì đó đúng đắn.” Ông nói khẽ.
Lúc đầu, Harry không hiểu ông đang muốn nói về chuyện gì. Nhưng sau đó, nó đã hiểu. “Ý thầy nói là thầy… thích con?” Nó hỏi.
Giáo sư Snape không trả lời, nhưng đôi mắt đen của ông đã nói hộ đáp án. Harry chưa bao giờ thấy sự khao khát, si mê như vậy. Run rẩy, nó đặt tay lên bàn tay của giáo sư Snape, nửa nghi ngờ rằng sẽ bị hất ra. “Voldemort không cần biết thầy đã ngăn cản con đến Bộ.” Nó lập luận, “Có thể con đã nhớ ra mình có một chiếc gương của chú Sirius.”
Giáo sư Snape bật ra một tràng cười rầu rĩ, “Potter, cuộc sống của ta bây giờ phụ thuộc vào kỹ năng Bế Quan Bí Thuật của ta, nhưng nó sẽ không thể giúp ta nếu như Chúa Tể Hắc Ám có thể xâm nhập vào được tâm trí của trò, như cụ Dumbledore vẫn luôn lo sợ.”
Harry nhìn xuống bàn tay mình đang đặt trên bàn tay của giáo sư Snape. Nó vẫn không bị hất đi. Nó suy nghĩ về hàm ý trong câu nói vừa rồi của giáo sư Snape. Lạ thay, có những lúc suy nghĩ về cái chết của giáo sư Snape khiến nó tràn ngập niềm vui trẻ con vô tư. Giờ đã không còn nữa. Nó đã có một quyết định.
“Thầy hãy xóa trí nhớ của con đi.” Nó nói, “Sau đó, ngay cả khi Voldemort xâm nhập vào được tâm trí của con, hắn sẽ không thấy được thầy đã từng giúp con.”
Giáo sư Snape nhìn nó thật lâu, rồi cười. Một nụ cười rất Slytherin. Cho một Sickle, trả một Galleon…
“Được.” Ông thở hắt ra, “Ta sẽ làm vậy. Nhưng chưa phải bây giờ.” Và ông kéo Harry về phía mình.
Ham muốn bùng lên giữa họ, đột ngột và rõ ràng.
*
Giáo sư Snape giật mắt kính của Harry ra khỏi mũi nó và ném lên chiếc bàn cạnh giường, áp miệng mình lên miệng Harry, đưa lưỡi sang một cách gấp gáp. Ngón tay thon dài của ông mạnh mẽ lột sạch quần áo của Harry, vuốt ve con chim non nớt đang háo hức. Ông khó thể tin được món quà bất ngờ mà số phận đã trao cho mình. Nhưng sự thận trọng bản năng đã khiến ông dừng lại. Đầu tiên, ông phải đảm bảo rằng hai người không bị ai nhìn thấy.
Ông bước xuống giường, phớt lờ tiếng rên rỉ phản đối của Harry, và đi tới cửa sổ. Ở dưới bãi cỏ của tòa lâu đài, đám học trò đang nghiền nát đám cỏ không mục đích, trong khi các giáo sư Flitwick và Sprout đang cố gắng lập lại trật tự, nhưng không thành công. Mỉm cười hài lòng, nhưng để chắc chắn hơn, Snape thi triển vài bùa chú bảo vệ và cách âm cho căn phòng. Rồi tự cởi bỏ quần áo của mình. Trong suốt quá trình, ông nhìn chằm chằm cậu bé không mảnh vải che thân đỏ bừng nằm dài trên chiếc giường bốn cọc mùng đang túm lấy con chim non của mình. Ông liếm môi. Điều này sẽ tốt.
Hai sải chân dài đưa ông trở lại giường. Đôi mắt màu xanh lục của Harry ngước lên nhìn ông, mở to, mơ màng.
“Em có chắc đây là những gì em muốn?” Giáo sư Snape hỏi. Sẽ nguy hiểm nếu cậu bé nói không. Nhưng cậu bé đã không làm vậy.
“Vâng.” Harry nói, “Em chắc.”
Snape gạt tay Harry ra khỏi vật nhỏ của cậu và thuần thục xoa nắn nó. “Em sẽ không đến cho đến khi ta nói.” Ông gầm gừ, quỳ xuống phía sau Harry và đưa bàn tay săn mồi lướt qua mông nó. Ông bóp và vuốt ve da thịt non mềm, hơi thở gấp gáp. Harry ưỡn mông lên, mời chào sự tiếp xúc. Snape liếm ngón tay và chậm rãi lướt dọc rãnh của cậu bé. Harry thở hổn hển.
Snape cúi đầu, mái tóc đen dài buông xuống hai bên mông của Harry. Hơi thở của ông phun lên vệt hồng đầy cảm dỗ, ông dùng lưỡi vòng quanh nó. Harry nức nở. Lưỡi Snape tiếp tục đảo vòng tròn. Hai tay ông đặt lên trên bờ mông, những ngón tay nhào nặn. Sau đó, một cách đột ngột, ông kéo chúng ta và thọc sâu vào bên trong Harry. Harry hét lên, cong người, chống lại sự xâm nhập đang thăm dò. Một tay Snape mò mẫm bên dưới, túm lấy vật nhỏ của nó. Harry đung đưa lên xuống, lảm nhảm những lời không mạch lạc, trong khi Snape luân phiên xoay lòng bàn tay mình quanh đầu vật nhỏ đã sưng tấy, nhạy cảm của Harry, đầu lưỡi trêu đùa mông nó.
“Làm ơn! Ôi, làm ơn!” Harry la lên.
“Ta sẽ không làm cho đến khi em cầu xin ta!” Snape thở gấp gáp, với một cú chọt vào một bên núm vú của Harry, “Nói đi!”
“Xin anh!” Harry rên rỉ, cúi đầu trong tuyệt vọng.
“Lớn lên!” Snape gằn giọng. Lưỡi ông rời khỏi mông Harry, mút hai ngón tay.
“XIN ANH!” Harry hét lên.
Snape thọc hai ngón tay ướt đẫm vào bên trong Harry, siết chặt tay còn lại quanh vật nhỏ của nó. Ông trêu đùa cậu nhỏ với những cú đụng chạm thành thạo cho đến khi Harry hét lên, bất lực phun tinh dịch vào lòng bàn tay đang chờ đợi của Snape. Khi cậu bé mềm nhũn nằm xuống giường, Snape thoa lên vật nhỏ đang vểnh cao đầy háo hức của Harry và siết chặt.
Ông muốn dành thời gian của mình, thưởng thức từng khoảnh khắc. Nhưng trước cú sốc của mình, Snape thấy mình hăng hái như một cậu thiếu niên sừng sỏ, điên cuồng như chính Harry. Thậm chí ông còn ngửa đầu ra sau, thét lên thỏa mãn khi tiến vào. Và sau đó, khi ông nằm thở hổn hển và kiệt sức, được Harry bao bọc trong vòng tay, ông cảm nhận được sự bình yên thật sự, lần đầu tiên trong nhiều năm.
*
Harry cũng vậy, cảm nhận được một cảm giác tuyệt vời, như thể nó đang thả trôi cơ thể một cách khoan khoái trong phòng tắm dành cho các Huynh trưởng. Mọi sự tức giận và thất vọng tích tụ trong nó từ mùa hè năm ngoái dường như tan biến. Nó quay người lại để hai người đối mặt với nhau, và đưa tay lên khám phá đám lông mọc dày trên ngực Snape.
“Ưm, tuyệt quá.” Nó lầm bầm.
Snape rên rỉ một cách lười biếng và vuốt ve lưng Harry.
Harry vươn vai rồi co ngón chân lại, cọ sát bàn chân của mình vào bàn chân của Snape. Điều này thật tuyệt vời. Nó ước mình có thể nằm đây mãi, chỉ thế này, trong trạng thái mãn nguyện tuyệt vời này. Nó nhắm nghiền hai mắt…
Nó bị choáng váng khi bừng tỉnh bởi cơn đau dữ dội từ vết sẹo trên trán. Toàn thân nó cứng đờ, hơi thở dồn dập.
Snape rời khỏi giường ngay lập tức, vớ lấy chiếc áo choàng đã bị vứt sang một bên của mình.
“Uống cái này, mau lên.” Ông ra lệnh, mở nắp một cái chai khác và đưa nó lên môi Harry.
Harry nuốt sạch cả chai thuốc và nhăn mặt. Nó có vị kinh tởm, nhưng hiệu quả: cơn đau trên vết sẹo lắng xuống, chỉ còn như bị kim châm. Nó mò mẫn mắt kính, đeo lên để có thể nhìn thấy Snape rõ ràng hơn. “Em nghĩ đã đến lúc dùng bùa Lú Lẫn rồi.” Nó nói, cố gắng mỉm cười.
Snape gật đầu, “Đúng vậy. Ta e rằng… cuộc vui ngắn ngủi của chúng ta… đã kết thúc.” Ông bóp tay Harry, “Ta sẽ luôn trân trọng ký ức về khoảnh khắc này, ngay cả khi em không thể làm điều đó.”
Harry rên rỉ. Thật đau lòng khi nghĩ đến lần sau gặp Snape, sự ấm áp trong đôi mắt đen đó sẽ bị thay thế bằng vẻ khinh thường, lạnh lùng thường ngày. Bây giờ nó đã biết Snape cố tỏ ra vậy, nhưng nó sẽ sớm mất đi hiểu biết về chuyện này. “Em ước mình không quá tệ Bế Quan Bí Thuật!” Nó thốt lên, “Quá khó, để quên đi CHUYỆN NÀY.” Nó giơ tay ra khoảng không giữa hai người, “Liệu nó có biến mất vĩnh viễn không? Không có cách nào để em có thể nhớ lại – vào một ngày nào đó sao?”
Snape chăm chú nhìn nó, “Em muốn điều đó?”
“VÂNG.” Harry nói dứt khoát.
“Có thể có một cách…” Snape trầm ngâm. Ông mặc quần áo vào, cau mày suy nghĩ.
Harry tiếc nuối nhìn bộ ngực đầy lông và vật nhỏ hấp dẫn của Snape bị khuất khỏi tầm nhìn, rồi nó cũng chui vào quần áo của chính mình. Nhận thấy chiếc rương của mình vẫn mở bên cạnh giường, nó đóng lại, nhưng chợt khựng lại khi nhìn thấy gói bọc có chiếc gương của chú Sirius. “Con sẽ không phạm sai lầm đó lần nữa.” Nó lẩm bẩm, cầm mảnh gương và cẩn thận đặt lên trên chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Khi nó nhìn lên lần nữa, Snape đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng cạnh cửa, đũa phép chỉ thẳng Harry. “Ta sẽ cố gắng sửa đổi bùa ký ức.” Ông nói, giọng gay gắt, “Em nên nhớ lại vào thời điểm Chúa Tể Hắc Ám toi đời. Nhưng không phải trước đó.”
Harry hít thở sâu. Cái chết của Voldemort… Liệu nó còn sống đến ngày đó không? Và cả Snape? Nhưng không ai biết tương lai sẽ thế nào; còn đây là món quà mà hai người phải bảo vệ bây giờ.
“Được.” Nó nói, nhìn lần cuối vào đôi mắt đen của Snape, “Làm đi!”
o0o Hết o0o
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT