Lâm Nhứ vốn đã định bỏ qua cho Trịnh Khiếu, y lại cố tình muốn tìm tới cửa.
Tiêu Quân cuối tuần không có lớp nên đột nhiên nổi hứng đòi Lâm Nhứ đưa đi chơi. Hắn cũng không có lí do để từ chối, quyết định dẫn cậu nhóc đi ra ngoài xem phim.
Phim hai người xem là một bộ phim tình cảm sến súa ngọt ngào tình tiết cẩu huyết quen thuộc giữa Alpha và Omega, hết hiểu lầm rồi lại chia tay, hòa giải được chút thì lại hiểu nhầm, cứ một vòng luẩn quẩn như thế khiến cho Lâm Nhứ cả người khó chịu. Nếu như hắn mà là Alpha kia thì đã sớm thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi ôm tiểu O về nhà.
Sớm biết nên chọn phim kinh dị, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội ăn đậu hũ, Lâm Nhứ nghĩ.
Lâm Nhứ buồn chán móc điện thoại ra định làm vài ván game Chiến cuồng, điện thoại hiển thị tin nhắn từ Trần Dư Thanh.
[Trịnh Khiếu đi phố B]
[Được, tôi biết rồi. Y có bản lĩnh thì cứ để y tới]
Xem phim xong, cả hai đi xuống bãi đậu xe, Trịnh Khiếu không biết đã tới từ lúc nào, đang dựa vào xe hắn cùng mấy tên đàn em.
Việc hắn bị điều nhiệm đến đại học A không thoát được can hệ với vụ của Trịnh Khiếu. Cũng chẳng có gì đặc biệt, y chế giễu thân phận Omega của hắn rồi còn muốn cùng hắn lên giường, thế là hắn mới tặng cho một đá vỡ xương bánh chè. Nếu không phải cái thứ âm binh này vẫn nhớ hắn không buông thì hắn cũng lười để ý đến, đáng tiếc mọi chuyện không có nếu như.
“Lại gặp nhau rồi, thiếu tá.” Trịnh Khiếu cất tiếng bằng giọng điệu ngả ngớn, một câu “Thiếu tá” nghe qua miệng y lại mang cảm giác rất buồn nôn.
Lâm Nhứ lành lạnh nói: “Không dám.”
Phát hiện thấy cơ thể Tiêu Quân đột nhiên căng cứng, Lâm Nhứ tưởng rằng cậu bị dọa sợ liền quay sang nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, chỉ là chút chuyện cỏn con. Qua bên kia chờ đi, xử lý xong việc tôi sẽ tới đón cậu.”
Tiêu Quân lắc đầu, không di chuyển.
“Tôi còn tưởng Lâm thiếu giáo là một đóa cao lãnh chi hoa, hóa ra cũng chỉ là một tên omega thiếu hơi alpha thì không được.” Trịnh Khiếu trào phúng mà nói, liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh hắn “Nhóc con mày nói thử xem, trái ớt của mày có hầu hạ ngài ấy sướng được hay không?”
Lâm Nhứ nhếch miệng: “Không chỉ sướng, còn rất sảng khoái. Cây tăm của mày không so sánh nổi đâu”
Trịnh Khiếu nghiến răng nghiến lợi: “Hiện tại Trần Dư Thanh và Tạ Lãng không có ở đây, tao xem mày còn có thể mạnh miệng được đến đâu”
Hắn vừa dứt lời, đám lâu la của Trịnh Khiếu hùng hổ lao tới.
“Tao cho mày xem ngay đây.”
Lâm Nhứ vén ống quần lên, rút ra một cây côn nhị khúc nhỏ rồi kéo dài dây xích, chuẩn xác phang trúng bụng của tên alpha đầu tiên vừa xông tới.
Một đầu côn nhị khúc lại quăng lên mặt một tên khác ép gã lui về sau mấy bước, đồng thời Lâm Nhứ cong chân tung cước đá vào bụng kẻ đằng sau. Trịnh Khiếu nghe thấy tiếng xương vỡ vụn liền vô thức lùi lại. Y nhớ tới cảnh tượng Lâm Nhứ đá gãy chân mình, thủ pháp tàn nhẫn đến mức hoàn toàn không giống một omega.
Ánh mắt y dừng tại tên nhóc alpha được bảo hộ phía sau Lâm Nhứ, y quát to với đám người của mình: “Chiếu cố cả thằng nhóc kia nữa cho tao”
Lâm Nhứ cau mày định quay đầu giục Tiêu Quân rời đi, lại bị hành động tiếp theo của cậu làm cho bất ngờ.
Tiêu Quân bắt lấy tay của một tên cao to, vặn ngược lại rồi quăng gã đập mạnh xuống nền. Sau đó vung nắm đấm vào mặt một tên khác làm gãy cả sống mũi.
Nhìn qua thì đơn giản, lại mang một áp lực rất lớn, giống như mùi tin tức tố của cậu vậy.
Dù sao cậu cũng là alpha, cho dù ở trước mặt Lâm Nhứ nguỵ trang bản thân thành dạng ngoan ngoãn đến mức nào, cũng không thể mất đi bản tính công kích mãng liệt.
Thằng nhóc này đã đẹp trai như vậy, dáng vẻ khi đánh nhau lại càng đẹp mắt.
Tiếng kêu thảm thiết của đám thuộc hạ liên tiếp vang lên.
Lâm Nhứ hất cằm, tư thế hiên ngang cao ngạo như một con báo săn nhìn xuống con mồi đang thoi thóp.
“Chơi nữa không?” Hắn cười nhạo.
Trịnh Khiếu lạnh lùng nhìn hắn: “Mày chớ đắc ý…”
“Mày nói mày có rất nhiều cách khiến tao sống không bằng chết cơ mà? Tao đang chờ đây.”
Trịnh Khiếu nghiến răng quay mặt đi, khập khễnh kéo cửa sau xe ra, quăng đám đàn em vào trong xe.
Lâm Nhứ thu côn, đi tới chỗ Tiêu Quân xoa xoa đầu cậu, hỏi: “Có bị thương không?”
Tiêu Quân lắc đầu.
“Rất lợi hại, xem ra lúc huấn luyện không có lười biếng nhỉ.”
“Em xếp đầu tiên đấy!” Bộ dáng Tiêu Quân trong mắt hắn lúc này giống như một chú cún đang háo hức vẫy đuôi chờ được khen.
“Hả?”
“Đánh cận chiến, em xếp hạng nhất toàn trường.”
“Rất lợi hại!”
Tiêu Quân bất mãn nói: “Chỉ vậy thôi?”
“Vậy cậu nói xem tôi phải khen như thế nào?” Lâm Nhứ ngừng một chút, trong mắt phủ đầy ý cười, “Tiêu Quân ca ca, Tiêu Quân học trưởng, anh thật là lợi hại! Rất ngầu! Em thích anh nhất luôn!”
Tiêu Quân đỏ bừng mặt, nghiêng đầu đi không để ý đến hắn.
“Đi thôi, dẫn cậu đi ăn ngon.”
“Ừm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT