Hai ngày.

Tiêu Quân một tay chống đầu một tay xoay bút, thần sắc mệt mỏi nhìn giáo sư đang thao thao bất tuyệt giảng bài trên bục giảng, vở ghi chép để trước mặt sạch sẽ không một nếp nhăn.

“Lúc đó Liên minh đã dùng chiến thuật gì…”

Thầy giảng là việc của thầy, cậu cũng chẳng nghe lọt được chữ nào.

Đã qua hai ngày kể từ hôm đó, Lâm Nhứ vẫn không liên lạc lại cho cậu.

“Tớ nói này, sao họ không giả heo ăn hổ nhỉ?”

Tiêu Quân trợn trắng mắt liếc thằng bạn cùng phòng ngồi bên cạnh.

Đối phương không thèm để ý, tiếp tục công cuộc làm quân sư quạt mo: “Trước tiên giả vờ yếu thế, sau đó thừa dịp đối phương không phòng bị liền dốc toàn lực đem quân đi đánh.”

Có vẻ được đấy nhỉ…

Ông trời hôm nay giúp cậu.

Mới xế chiều, cuối chân trời truyền đến tiếng sấm đùng đoàng, mây đen ùn ùn kéo đến bao phủ cả bầu trời, hàng cây bên vệ đường bị gió thổi quật ngang quật ngửa đến gẫy cả cành, vài phút sau, từng hạt mưa to đồng loạt ào ào rơi xuống.

Trình Lại lặng im đưa mắt nhìn Tiêu Quân đi ra cửa. Tâm tình cậu ta có vẻ rất tốt, khóe miệng giương cao, trong mắt lóe lên tia sáng.

Y nghĩ, thằng bạn cùng phòng vạn năm độc thân này nhất định là đang yêu, nếu không sao lại cười ám muội đến vậy.

Không biết đối phương là Omega trắng trắng xinh đẹp nào. Cơ mà…

Trình Lại mở cuốn sổ cầm tay ra, ngắm nhìn chữ kí người tình trong mộng trên đó, không nhịn được lấy bút kí tên của mình bên cạnh.

Thiếu tá vẫn là tuyệt nhất, dù rằng y với không tới.

Nghĩ như vậy, y liền quăng ý định nhắc nhở Tiêu Quân mang theo ô lên chín tầng mây.

Sắc trời dần tối.

Lâm Nhứ vừa tắm rửa xong, tùy ý đem khăn tắm quấn quanh eo, đi vào phòng bếp pha cho mình một ly cà phê.

Căn hộ này do Tạ Lãng tìm mua cho hắn, vị trí đẹp, trang trí cũng phù hợp phong cách của hắn, có thể nói là ưng ý.

Hắn bưng cà phê, ngả mình vào chiếc ghế sô pha êm ái, mở thiết bị liên lạc bên cạnh, chuẩn bị đón nhận những lời trêu ghẹo của bạn bè tứ phía.

Trước đây khi còn hoạt động trong trường quân đội, nhân duyên của hắn luôn rất tốt, quen được nhiều bạn bè hợp cạ. Mặc dù sau này biết được giới tính của hắn không ít người cảm khái “Đồng hành mười hai năm, không biết cây mộc lan là nữ lang”*, nhưng dưới sự đàn áp bằng vũ lực của hắn lại không thể không im lặng nuốt nước mắt vào tim, tiếp nhận quan niệm phản A do hắn đặt ra.

*Câu nói được rút ra từ câu chuyện Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân chống giặc

Xuất hiện đầu tiên trên màn hình là thanh niên tóc xám đôi mắt đào hoa. Hai năm trước tên nhóc này bị bắt trở về thừa kế gia sản, cả ngày sống dưới sự áp bách của phụ huynh.

Y thấy Lâm Nhứ, đầu tiên là liếc một đường trải khắp lồng ngực trần trụi của hắn rồi huýt sáo, mặt dày khen: “Ngực đẹp!”

Lâm Nhứ nhướn lông mày: “Chọc mù mắt bây giờ!”

“Huhuhu.”

“Kinh quá đấy Thẩm Minh Chiêu, tôi nổi da gà lên đây này.” Phía trên góc phải màn hình xuất hiện thêm một khung thoại video, người đó mặc quân trang như vừa từ đơn vị về. Y cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi ôm lấy bắp thịt hiện rõ đường nét cuồn cuộn, rồi nghiêng đầu nhìn vào màn hình ngắm nghía Lâm Nhứ: “Nghe Tạ Lãng nói anh phải đi dạy học?”

“Ừ.”

Thẩm Minh Chiêu cười trêu: “Vi nhân sư biểu, gia môn bất hạnh*.”

*Vi nhân sư biểu: Lấy thầy giáo làm gương.

Gia môn bất hạnh: gia đình gặp phải chuyện không lành.

Lâm Nhứ lườm một cái.

“Chỉ bị bắt đi dạy học là may cho cậu ta rồi. Tôi còn muốn trực tiếp xử lý kỷ luật, cưỡng chế khai trừ luôn đấy!” Người vừa nói là thanh niên mắt một mí ở góc dưới màn hình, trên tay cầm một chiếc áo blouse, “Bớt kích động đi.”

Lâm Nhứ hừ mũi: “Y đáng đời.”

Thẩm Minh Chiêu chen vào: “Tôi cũng thấy y đáng đời.”

Lâm Nguyện cười nhếch miệng: “Thật tiếc là tôi cũng thấy y đáng đời.”

Trần Dư Thanh thở dài.

“Nhứ này, anh thật sự đồng ý đi dạy học?”

“Chơi với đám nhóc đó cũng không vấn đề gì.” Lâm Nhứ chợt nghĩ đến Tiêu Quân, cảm thấy hai người quả là hữu duyên. Không biết thành tích của tiểu tử kia thế nào, nếu được thì sẽ chiếu cố cậu ta một chút.

Tiêu Quân đứng trước cửa tòa chung cư nơi Lâm Nhứ ở, hắt xì một cái.

Cậu chà mũi, thầm nghĩ chắc do ngấm nước mưa cảm lạnh rồi.

Cậu soi mình trên cửa kính, gảy gảy tóc mái rũ xuống lòa xòa cho thêm phần tả tơi, sau đó hài lòng tiến vào thang máy.

“Có cần tôi để ý Trịnh Khiếu cho không?” Trần Dư Thanh hỏi.

Thẩm Minh Chiêu: “Cái tên alpha phế vật ấy thì có gì cần để ý”

Trần Dư Thanh: “Hóa ra cậu cũng có tư cách nói người khác phế vật cơ đấy!”

Thẩm Minh Chiêu bị nói trúng tim đen: "Cậu quá đáng với tôi, tôi khóc cho cậu xem huhuhu…."

Trần Dư Thanh: “…”

Lâm Nhứ: “…”

Lâm Nguyện: “…”

Trên màn hình xuất hiện tin nhắn, Lâm Nhứ nhìn một cái, đứng dậy nói: “Tôi đi mở cửa.”

Thẩm Minh Chiêu: “Đi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play