Giác quan thứ sáu của người phụ nữ là đáng sợ nhất, dù đã tắm rửa kĩ càng và thay đổi y phục, nhưng vừa tới nhà Thanh Hà khẽ hà hơi, gương mặt lạnh băng:
“ Thiếp cho chàng một cơ hội, hãy thành thật mà khai.”
Có tật giật mình, Hoàng Ái Quốc sợ hãi khai toàn bộ, những tưởng sẽ là một cơn thịnh nộ, Thanh Hà chỉ cười:
“ Bao giờ chàng mới định cưới nàng ấy đây?”
Hoàng Ái Quốc bị định trụ, cứng họng. Nhìn điệu bộ đó, Thanh Hà tiếp:
“ Chuyện đó thiếp hiểu, cũng không cấm. Chỉ cần chàng luôn thành thật, đối tốt với mẹ con thiếp là được.”
Hoàng Ái Quốc nước mắt trào dâng, ôm chặt vào lòng:
“Cảm ơn.”
Sau đó để đền bù tội lỗi, Hoàng Ái Quốc giao tiếp việc đàm phán với Quỳnh Hương cho Hoàng Tiến, 24/7 ở nhà chăm sóc, khiến Ngọc Trinh qua thăm hỏi cùng thầm nghen tị.
*
Ngày xuất sanh cuối cùng cũng tới, Hoàng Ái Quốc đi đi ngoài cửa hồi hộp không nguôi. Dù sao sống 2 kiếp, nhưng làm cha vẫn là điều đầu tiên, nên vô cùng khẩn trương. Cuối cùng một tiếng ‘Oa’ vang lên, trên trời có một ánh sáng vượt loé lên. Tiếng bà đỡ vang vọng:
“ Phu nhân đã hạ sinh! Là một bé gái.”
Trên giường, Thanh Hà cả người hư nhược, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa. Sau khi xử lý, bà đỡ đưa đứa trẻ đỏ hỏn đặt trên tay Thanh Hà. Dù vô cùng mệt nhọc, Thanh Hà nhìn đứa con mỉm cười, đây là kết tinh của tình yêu giữa hai người, đứa con mà nàng mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày. Bên cạnh Tiêu Ý nói:
“ Phu nhân, tiểu thư thật đẹp.”
Thanh Hà nhìn điệu bộ ngốc manh manh của Tiểu Ý khẽ cười, bởi đứa bé giờ mới sinh, ra mặt nhăn nhúm, đâu có thể sinh đẹp gì, nhưng cha mẹ ai cũng muốn nghe những lời này.
Một lúc, Hoàng Ái Quốc đi vào, trong phòng dù còn mùi uế khí, nhưng ánh mắt đầy kích động, ôm thật nhẹ nhàng, đứa bé vốn đang khóc, vào tay bỗng im re, như ngủ. Bà đỡ nói:
“ Haha. Tiểu thư đây là quý lão gia vô cùng.”
Hoàng Ái Quốc hài lòng, đặt đứa bé cạnh Thanh Hà, nói:
“ Cảm ơn nàng rất nhiều. Có nàng, có con là điều hạnh phúc nhất đời ta.”
Thanh Hà lòng ngọt lịm. Một hồi biết Thanh Hà cần nghỉ ngơi, Hoàng Ái Quốc rời đi.
*
Vừa ra ngoài, Hoàng Ái Quốc lập tức sai người tổ chức một bữa tiệc mừng, thiếp mời liên tiếp được đưa ra. Vốn tưởng chỉ là mời khách sáo, người đến cũng chỉ 1 vài, nhưng không ngờ toàn bộ đông đủ, đặc biệt Trịnh Tráng và Trịnh Xuân đều có mặt, tươi cười:
“Haha. Chúc mừng đệ, có một tiểu cô nương xinh đẹp. Chúc cháu hay ăn chóng lớn.”
Vừa nói vừa đưa qua món quà, Hoàng Ái Quốc vội cảm tạ. Thấy số lượng quá đông, Hoàng Ái Quốc sau khi bàn với Nguyễn Ôn cao giọng:
“Nhận được thịnh tình của mọi người, tôi vô cùng xúc động. Hôm nay, mạn phép xin mời mọi người, tới Thần Tiên Quán Hồ Gươm chung vui. Mọi tiêu phí toàn bộ tôi ra.”
Toàn bộ nhao nhao:
“Hoàng huynh(Hoàng đệ) người quá khách sáo rồi!”
Dù là chủ nhân, có cổ quyền, nhưng Hoàng Ái Quốc cũng phải bỏ ra một cục. Trong lòng có chút xót. Khi bên này tiệc, thì Ngọc Bảo dẫn theo các phu nhân cũng tới chơi, ngoài đưa lượng lớn thuốc tẩm bổ, thì cũng truyền thụ kinh nghiệm. Qua đây cũng thấy được mối quan hệ tốt đẹp giữa Hoàng Ái Quốc và các huân quý ở Kinh Thành.
*
Xong tiệc đầy tháng, Hoàng Ái Quốc cũng biết mình sắp phải đi, hẹn gặp Trịnh Tráng, Nguyễn Ôn và Quỳnh Hương tới. Tất nhiên để thể hiện sự trọng thị mời ở tầng 4. Vừa bước vào, ngắm nhìn sự xa hoa chạm trổ rồng phượng, những bình Thần Tửu đựng trong pha lê, bên cạnh là bước tranh một người nằm trên đổng rơm, đắp chiếu, cùng hàng câu đối: ‘Tám vạn anh hùng đè xuống dưới (anh hùng rơm)/Chín tầng thiên tử đội lên trên (Chiếu chỉ của Vua đồng thời cũng là chiếc chiếu)’. Trịnh Tráng cười:
“Giờ ta cũng biết tại sao tầng 4 lại quý thế này.”
Quỳnh Hương cũng gật đầu, khen ngợi. Đợi cả hai tâng bốc xong, Hoàng Ái Quốc nói:
“Nay mời huynh tới là để tiến hành việc cơ cấu lại Thần Tiên Quán, để đưa Thần Tiên Quán trở thành một cây rụng tiền đời đời.”
Trầm ngâm, tiếp:
“ Đệ định phối hợp cùng Thiên Hương Lâu, tiến hành phục vụ từ đầu tới chân. Qua đó độc quyền về sự giải trí và ăn uống ở Kinh Thành. Đưa Thần Tiên Quán là chuẩn mực, đồng thời tương lai sẽ tiến hành ở bên nhà Minh.”
Trịnh Tráng gật đầu:
“ Được. Nhưng đệ định làm thế nào? Có sáng ý mới ư?”
Nguyễn Ôn cũng nhìn sang, Hoàng Ái Quốc cười, khẽ gõ. Từ bên ngoài, một đám người xuất hiện, mặc trang phục bó sát, cùng kiểu trang phục học sinh, quần ren, tất giấy. Dù Nguyễn Ôn cùng Trịnh Tráng không hiểu được ý nghĩa thực sự của điều này, nhưng thân hình tràn đầy máu, nhiều thứ bắt đầu giương cao. Quỳnh Hương ánh mắt lộ ra chút chán nghét, còn Hoàng Ái Quốc nở nụ cười hài lòng, rồi đuổi người ra, hỏi:
“Huynh thấy thế nào?”
Trịnh Tráng gật đầu:
“ Được. Nhưng như thế, cũng không phải mất công đệ mời chúng ta tới?”
Hoàng Ái Quốc đáp:
“ Vâng. Đệ tính 1 quý(4 tháng) sẽ mở bán một bình Thần Tửu / 1 lần. Tiến hành thông qua đấu giá hội. Ai bỏ tiền ra nhiều nhất ngoài bình thần tửu sẽ được mời khách trên tầng 4, 1 ngày và giới hạn 10 người. Chưa kể Thiên Hương Quán sẽ tặng kèm 1 cô nương còn nguyên nếu bốc trúng lá thắm may mắn. Như vậy, sẽ kiếm được 1 cục tiền. Mà doanh thu đó, sẽ không tính về lợi nhuận Thần Tiên Quán, rất nhiều nhà sẽ đỏ mắt. Đệ muốn mời huynh trấn trụ, lợi ích chia 4.”
Sau đó nói thêm vài bài về mẹo tăng giá, đẩy giá, tiến hành đấu giá kín. Đây là lần đầu tiên, nên ai nấy đều lắng nghe chắm chú. Trịnh Tráng gật đầu:
“ Việc này sẽ bao trên người của ta. Đệ định bao giờ tiến hành.”
Hoàng Ái Quốc nói:
“ Đệ tính tuyên truyền một tháng, đủ cho các kẻ có tiền từ nơi khác kéo về. Sau đó tiến hành, thì thu lợi lớn nhất.”
Trịnh Tráng gật đầu:
“ Được.”
*
Hoàng Ái Quốc trở về phủ thì Hoàng Tiến đã có mặt:
“ Thưa chủ nhân, người có nhiệm vụ gì ạ.”
Hoàng Ái Quốc đưa qua một tờ giấy, nói:
“ Ngươi cho người truyền ra những thông tin này.”
Hoàng Tiến xem một lượt, đáp:
“ Vâng. Thuộc hạ đảm bảo trong nửa tháng sẽ hoàn thành.”
Nói xong cũng rời đi. Quả nhiên, những ngày sau mạng thông tin đã lan cực nhanh, tới từng ngõ ngách. Việc này thông thuận, cũng nhờ Hoàng Tiến sớm quy phục những đầu sỏ chăn dắt ăn mày ở các nơi, hình thành lực lượng Cái bang. Ban ngày họ là những kẻ ăn mày, ngồi đầu đường xó trợ. Ban đêm tụ tập cùng nhau học chữ, ăn uống và rèn luyện trong các trang viên. Để đảm bảo sự an toàn và tính bí mật, thì mô hình Cái Bang được tổ chức theo đa cấp, người A chỉ biết thực danh người B là kẻ lãnh đạo mình mà không biết danh tính kẻ C, D…đồng cấp với B. Và biết Hoàng Tiến thì chỉ có 4 vị Trưởng Lão, quản Đông, Tây, Nam, Bắc. Khác với Cái Bang bên nhà Minh, Cái Bang Đại Việt không chú trọng vào võ nghệ, cướp của người giầu chia cho người nghèo mà chủ yếu là tin tức và lan truyền tin tức, cung cấp cần câu và mồi, chứ không cho cá. Ngoài ra để thu thập thêm người tham gia, Hoàng Ái Quốc cũng sáng tạo Lạc Việt Thần giáo, với nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác: mọi người bình đẳng, ai cũng có quyền tự do, được sống, được học chữ….Những giáo lý này phù hợp với nguyện vọng từ thâm tâm của đông đảo dân chúng, chẳng mấy chốc đã có hơn 1-2 vạn người, và không ngừng mở rộng. Có nhiều người còn là các quý tộc. Mà Quỳnh Hương, là người duy nhất biết được Hoàng Ái Quốc là người đứng sau, vô cùng kích động, dần nhìn Hoàng Ái Quốc ánh mắt ngưỡng mộ, trầm mê bên trong, bởi quan điểm Lạc Việt Thần giáo gần như kế thừa và phát triển so với Mặc gia. Nhiều lúc nàng cảm thấy, Hoàng Ái Quốc mới là truyền nhân Mặc gia, đúng hơn bản thân mình. Bạch Liên giáo dưới sự trầm mê của Quỳnh Hương, dần dần tiếp nhận Lạc Việt Thần giáo để thay thế quan điểm cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT