Nguyễn Ôn sớm lường trước bản thân bận rộn, thế là thả Ngọc Trinh xuống phủ Chúa, ân cần khuyên nhủ vài câu rồi rời đi. Nếu như những gia đình khác, thì con gái đã gả đi mà còn trở về sẽ là khiến cha mẹ bị chỉ trích vì nuôi dậy không tốt, cảm thấy xấu mặt với nhà trai. Nhưng Ngọc Trinh hiện là con gái độc nhất của Trịnh Tùng, từ nhỏ được sủng lên mây, nên dù đã gả, vẫn là bà hoàng trong phủ, đám gia nhân vừa thấy, rối rít hỏi thăm:
“ Quận chúa người về chơi ạ? Phu nhân đang ở trong phủ?”
“ Nhìn quận chúa càng ngày càng đẹp.”
Ngọc Trinh mỉm cười, sai tỳ nữ thỉnh thoảng thưởng cho đám nô tài khéo miệng. Lượn một vòng, cuối cùng Ngọc Trinh bước tới phủ Thiên Hoa, là nơi ở của Ngọc Bảo, mẫu thân của nàng và huynh trưởng Trịnh Tráng. Cánh cửa vừa mở, đã thấy Trịnh Tùng cùng Ngọc Bảo tú ân ái, Ngọc Trinh cúi đầu thật thấp che đi sự ngượng ngùng, cao giọng:
“Con tham kiến phụ thân và phụ mẫu.”
Ngọc Bảo hơi đỏ mặt, tránh thoát khỏi trảo thù của Trinh Tùng, chải chuốt lại y phục, cười:
“ Con gái lớn gả chồng, không ở nhà mà lo liệu, rảnh rang lại tót về nhà là sao?”
Ngọc Trinh cười khẽ, ôm tay Ngọc Bảo nũng nịu:
“Anh Ôn anh ấy bận rộn việc Tửu lầu, không ai chơi với con. Trong phủ thì đám người làm, nhất quyết không để con động, Ngồi chán, cộng với nhớ người, nên con mới qua. Thế mà?”
Ngọc Bảo sớm hiểu ý con gái, lườm trách, còn Trịnh Tùng cười:
“Nơi đây mãi là nhà của con. Thích lúc nào về đều được. Mà Nguyễn Ôn, nó có tốt với con không.”
Ngọc Trinh khuôn mặt ửng hồng:
“ Rất tốt ạ. Gặp được chàng là điều hạnh phúc nhất đời con.”
Hai người nhìn con gái gương mặt đầy ý cười, khẽ hài lòng. Nhưng Trịnh Tùng cảm thấy đau đau làm sao, bởi Ngọc Trinh là người hắn nhìn lên từ nhỏ, than:
“Mất công nuôi con lớn, thế mà giờ đây lại không bằng 1 người xa lạ. Đúng là buồn thật nha.”
Ngọc Trinh vội tiến lại, đáp:
“Không không…con yêu phụ thân nhất trên đời.”
Nhìn điệu bộ bán manh của Ngọc Trịnh, hai vợ chồng Trịnh Tùng bật cười, với họ, con gái dù lớn thì vẫn là đứa trẻ đầy nhỏ dại.
*
Hàn huyên một lúc, Ngọc Trinh lôi đi Ngọc Bảo thủ thỉ, Trịnh Tùng bị biến thành người dưng, cười ngượng:
“Hai mẹ con cứ ngồi. Ta đi có chút công chuyện.”
Mọi khi Ngọc Bảo sẽ kéo lại nũng nịu, nhưng nay chỉ gật đầu. Trịnh Tùng khẽ thở dài. Nhì bóng đã khuất, Ngọc Trinh vội kéo Ngọc Bảo vào phòng tắm, lúc này bồn đã được người pha nước ấm, cả hai chậm rãi trút xiêm y, bước xuống. Khi Ngọc Bảo định thả những cánh hoa hồng thì Ngọc Trinh cười:
“Mẫu thân, con có thứ này hay lắm. Nó là thần vật. Người chỉ cần chà nhẹ, bọt được tạo ra, qua đó kéo đi vết bẩn, vừa thơm da thịt. Nó sử dụng vô cùng dễ dàng và tốt hơn nhiều lần so với truyền thống.”
Vừa nói vừa chậm rãi làm mẫu. Ngọc Bảo cũng học theo, quả nhiên thứ cảm giác mềm mại mơn trớn trên da thịt, những lỗ chân lông được bung, khiến nàng cảm thấy thoải mái vô cùng. Khi xoa hết một lượt, nhìn thứ bọt nhẹ trôi, Ngọc Bảo nói:
“Thứ này là gì thế? Con có thể mang thêm cho ta được không?”
Ngọc Trinh đáp:
“Thưa mẫu thân, đây là xà phòng. Thứ này, vô cùng hiếm? Thế gian ngoài con và chị Hà thì người là người thứ ba có thể hương dụng.”
Nghe vậy, Ngọc Bảo giật mình
“Nó khó chế tạo vậy ư?”
Ngọc Trinh lắc đầu:
“Con cũng không biết. Nhưng nghe chị Hà nói nó chỉ tốn chút công chút, cũng không phải quá khó. Sở dĩ ít là không có người làm.”
Ngọc Bảo giật mình:
“Thật ư, con cần gì cứ bảo, ta sẽ điều cho. Sau này cung ứng cho ta vật này là được?”
Ngọc Trinh đáp:
“Con nghĩ cần 50 thợ. Với con đã tính, chỉ cần nghiên cứu ra thì lợi nhuận nó sẽ không thua kém Tiên Tửu.”
Ngọc Bảo nghe xong tâm động. Bởi mấy ngày nay kề sát gối cùng Trịnh Tùng, nàng đã được nghe phân tích lợi nhuận mà thứ Tiên Tửu ra sao? Một thứ muôn lợi không một hại. Nếu Xà phòng thực sự so với Tiên Tửu thì lợi ích bạo tăng ư? Phủ chúa sẽ không cần lo nghĩ kiếm tiền ư? Giờ Trịnh Tùng thành lập phủ chúa, quyền lực đã lấn áp cả vua Lê, nàng cũng không thể mãi làm một bình hoa di động, cần phải thêm giá trị cho bản thân. Nếu nàng có thể kiếm tiền, giúp phủ chúa ổn định, như vậy khác nào Nguyên phi Ỷ Lan năm xưa Nhiếp chính vua Thần Tông định ổn nhà Lý, danh lưu muôn thuở. Nghĩ đến đấy, Ngọc Bảo cười:
“50 liệu có ổn. Ta sẽ điều cho con 100 người. Sau này chỉ cần thứ này hoàn thiện, con để cho ta độc quyền buôn bán.”
Ngọc Trinh chần chừ:
“Con sẽ cố hết sức. Nhưng có lẽ chỉ là chia cổ giống cách làm của Tiên Tửu. Có lợi nhuận thì con người mới có động lực để làm.”
Ngọc Bảo gật đầu:
“ Được.”
Hai mẹ con bì bõm vui đùa.
*
Ban đêm, Trịnh Tùng xong công việc đến, Ngọc Bảo nhẹ dịu dàng giúp thay y phục. Hương thơm khác lạ khiến Trịnh Tùng lập tức hứng thú. Khi đã no lê, Ngọc Bảo bắt đầu thủ thỉ việc đã bàn với Ngọc Trinh. Nghe nói sản phẩm xuất phát từ con rể, tiền cảnh kiếm lợi sẽ không khác với Tiên Tửu, thế là lập tức phê chuẩn. Tất nhiên 100 thợ thủ công này cũng phải là những người lành nghề lâu năm mà chỉ là những gã học việc 2-3 năm. Ngọc Trinh nhận được, vui vẻ nấu bữa cơm mời cả Trịnh Tùng cùng Ngọc Bảo ăn. Buổi chiều mang 50 người và gia đình họ tới cho Thanh Hà, lo lắng hỏi:
“ Chị, người thấy họ thế nào. Nếu không hợp để em xin phụ thân thêm.”
Thời này thường mỗi người thợ đều là kẻ lành nghề. Như việc đúc đao gồm sáu bước, thì muốn giỏi đều cần phải thạo cả sáu. Nhưng Thanh Hà tiếp xúc với Hoàng Ái Quốc lâu ngày đã ngấm, việc sản xuất không cần phải một người làm từ A-Z mà chia thành giai đoạn, giống như dây chuyền sản xuất. Nhóm người A sẽ sản xuất bước 1, sau đó đưa cho nhóm B. Nhóm B sẽ làm tiếp bước 2 và chuyển cho nhóm C làm bước 3..Cứ như vậy, một sản phẩm sẽ thành hình. Việc chia giai đoạn này sẽ giúp tiết kiệm công đào tạo và đẩy nhanh tốc độ, đồng thời tránh việc lộ bí mật. Nhược điểm chỉ là thiếu khuyết cái sự hoàn hảo, nhưng với giai đoạn này thì cũng không quá quan trọng. Thanh Hà cười:
“ Chị thật cảm ơn. Nếu không có em thì sự này chị thật sự không biết nhờ được ai. Đợi sản phẩm thành, thì sẽ giao cho em tự mình buôn bán. Chị nằm hưởng lợi thôi.”
Mặc dù Thanh Hà nói đơn giản, nhưng Ngọc Trinh biết đây là sự tin tưởng tuyệt đối, giống như Ngọc Bảo, phụ nữ đâu ai cam chịu thua kém đàn ông. Cổ nhân có câu: “ Việc đàn ông làm, phụ nữ đều có thể làm được, còn việc phụ nữ làm thì đàn ông chưa chắc.” Cả hai thủ thỉ tâm sự thêm, kế hoạch cũng được hoàn thiện thêm. Đợi Ngọc Trinh rời đi, Thanh Hà sai người đánh thuốc mê và bịt mắt toàn bộ, để Hoàng Tài âm thầm cho chuyển về trang viên Hưng Yên. Đồng thời sẽ tặng Ngọc Trinh những bánh xà phòng để làm quà cho Ngọc Bảo. Dần dần, Thanh Hà dưới sự giới thiệu của Ngọc Trinh, dần thân quen với các vị quý phu nhân trong thành. Sản phẩm xà phòng còn chưa xuất xưởng, đã sớm được lưu truyền trong giới quý tộc. Mà Trịnh Tùng khi xưa, đánh bại với Trịnh Cối dành được ngôi, đều nhờ việc thu phục nhân tâm. Giờ Ngọc Bảo dùng Xà bông làm vật phẩm để lôi kéo các vị phu nhân, gián tiếp thu phục toàn bộ quan viên. Nhiều quan viên sớm nghét Trịnh Tùng vì truyện thành lập phủ chúa, dưới điệu bộ nũng nịu, một khóc, hai nháo, dần dà đầu phục Trịnh Tùng. Nhận ra được việc này và hiểu rõ nguyên nhân, Trịnh Tùng càng thêm yêu thương Ngọc Bảo, 24/7 đều tới phủ Thiên Hương. Và có đi có lại, Ngọc Bảo càng thêm yêu quý Thanh Hà, coi như con gái trong nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT