Trong phòng, Thanh Hà dưới sự giúp đỡ của Tiểu Ý chậm rãi may áo cho con. Nghe tiếng bước chân trở lại, đoán là Hoàng Ái Quốc nhìn đống quần áo được bầy khắp phòng, lớn giọng quát phủ đầu:
“ Thiếp đã nói rồi. Thiếp không ưa những đồ này, sao phu quân còn mua. Dù kiếm được nhiều tiền, nhưng chúng ta cũng phải chi rất nhiều. Gần ba trăm miệng ăn..”
Trút một hơi, mới nhìn thấy Hoàng Ái Quốc đứng đó chịu trận, sắc mặt mệt mỏi, thân bẩn thỉu, mọi cơn giận tiêu biến, Thanh Hà vội vã nói:
“ Phu quân, người sao thế?”
Hoàng Ái Quốc thở dài:
“ Không có gì. Mà nàng nói rất đúng. Sau ta rút kinh nghiệm.”
Thanh Hà bước tới ôm tay nũng nịu:
“ Phu quân người nói, chúng ta là vợ chồng thì có việc phải san sẻ. Chàng giờ lại muốn dấu thiếp.”
Hoàng Ái Quốc nhìn điệu bộ, mềm lòng:
“ Tại ta có nhiều việc muốn làm, nhưng không có đủ người. Đâm ra có chút chán nản.”
Thanh Hà động viên:
“Phu quân, người đừng lo quá nhiều. Khổ nhàn kết hợp mới có hiệu quả. Mà chàng cũng nên giao việc cho đám Hoàng Kha, Hoàng Tài…đừng mãi ôm việc vào người.”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Muốn xây cao thì nền móng là điều quan trọng nhất, nên ta muốn tự làm mới có thể an tâm. Mặt khác, mạng sống của gần 6 triệu người Việt trên khắp đất nước, đang trong cơn nguy kịch lầm than, ta không thể buông lỏng lúc này được. Đợi tương lai, mọi thứ vào guồng, thì sẽ chia nhỏ ra.”
Rồi khẽ xoa đầu:
“ Vì công việc, mà bỏ bê nàng và con, ta thật có lỗi.”
Thanh Hà đáp:
“ Không sao, thiếp hiểu mà, chỉ cần được yên lặng ở bên cạnh chàng là thiếp mãn nguyện lắm rồi.”
Hoàng Ái Quốc nhẹ hôn lên trán:
“ Cảm ơn nàng.”
Thanh Hà tựa đầu lên vai, yên lặng. Dần dần một tay mập mờ luồn vào trong, Thanh Hà lặng người, mắt lườm xéo: “ Xấu xa.” Nhưng cũng không phản đối, mặc cho đôi bạch thỏ bị nhào nặn thành đủ hình dạng, cả người dần dần đỏ ửng. Hoàng Ái Quốc bế vào lòng, chậm rãi đặt lên giường, thân hình chậm rãi đè xuống, Thanh Hà rụt rè mở miệng:
“ Đừng, thiếp đang có mang, làm lúc này không tốt. Phu quân muốn để thiếp sai Tiểu Ý…”
Còn chưa xong thì một thứ cứng rắn đã xông vào, bịt kín cổ họng, Thanh Hà u ơ. Hoàng Ái Quốc thì thầm:
“ Cứ theo ta mà làm, rất tốt cho thân thể. Đẹp da..”
Thanh Hà ngượng ngịu làm theo, mặc dù thứ đó thật khó nuốt. Bên trên, Hoàng Ái Quốc cảm thấy thật sự thăng hoa, quần ải một lúc, mọi kìm nén cũng được phát tiết. Hoàng Ái Quốc cúi xuống, hôn nhẹ lên má, cười:
“ Phu nhân vẫn là tuyệt nhất.”
Thanh Hà chôn sâu đầu trong ngực, tuy ngại ngùng, nhưng trong lòng cảm thấy một sự vui thích. Đêm đó cảnh xuân miên man.
*
Sáng ngày hôm sau, Hoàng Ái Quốc sau khi dùng bữa xong, ngồi thưởng trà, nói:.
Truyện Điền Văn“ Đệ tính mấy ngày nữa thu xếp xong, lên đường tới Kinh Thành luôn?”
Đào Duy Từ kinh ngạc:
“ Từ đây tới hôn lễ khoảng còn nửa tháng. Mà Quất Lâm - Kinh Thành cũng khoảng 120km. Chúng ta đi ngựa cùng lắm là khoảng 1 tuần lễ. Sao đi sớm thế? Nơi đó nước rất sâu, hạn chế ở được bao nhiêu thì tránh?”
Hoàng Ái Quốc đáp:
“ Lúc đầu, cũng tính thế. Nhưng số rượu Khói có chút lớn. Nên đệ tính tới chuyển tới Trang Viên bên ngoài thành, chỉ mang 1-2 bình vào hôn lễ. Không sợ là động tĩnh lớn, Nguyễn Ôn còn chưa kịp nhờ Trịnh Tùng chở tre đã bị những người khác cướp. Với rượu ném dưới đất, giả cổ thì có nhiều kẻ tin hơn.”
Đào Duy Từ gật đầu. Đúng lúc này, Hoàng Kha chạy lại:
“ Thưa chủ nhân và Đào Tiên sinh, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Đi thôi.”
Rất nhanh xe đã đi tới căn cứ Hải quân. Nơi đây so với ban đầu đã được xây dựng những bước tường bao, tăng thêm bố phòng và dựng những pháo đài nhỏ. Hoàng Nam – Đề đốc Hải quân, cao giọng:
“ Dàn trận.”
Những chiếc thuyền nhanh chóng sắp xếp thành hàng tuyến. Hoàng Nam ưng lòng, tiếp:
“ Nhắm chuẩn. Bắn.”
Được lệnh, toàn bộ những khẩu pháo được khai lòng, làn khói đen kịt bốc lên, viên đạn được đẩy thẳng lên phía trước, đánh chìm những mục tiêu định sẵn. Hoàng Ái Quốc dùng ống nhòm, thấy những mảnh gỗ tan tác, lại nhìn quân lính đã gọn ghẽ tiếp tục nạp pháo. Hoàng Ái Quốc ưng lòng:
“ Tốt. Tốt.”
Được sự khen ngợi, Hoàng Nam cung kính:
“ Dạ, đều là do cách Chủ nhân dạy bảo.”
Hoàng Ái Quốc cười, căn dặn vài câu, đồng thời nghe Đào Duy Từ nói ra những thứ cần chuẩn bị, định rời đi. Thì từ ngoài, một tên thám báo tiến lại:
“ Thưa chủ nhân và các vị tướng quân, chúng ta phát hiện ngoài xa, có một thuyền lớn.”
Hoàng Ái Quốc giật mình:
“ Chết tiệt là thuyền của ai? Chả nhẽ nhà Minh hay đám Trịnh phát hiện được tăm hơi?”
Tên thám báo lắc đầu, đáp:
“ Thưa Chủ nhân, thuyền chúng rất khác, cộng với lá cờ của chúng có ba màu, thật sự không thể nhận ra.”
Hoàng Ái Quốc nghe xong, có chút giật mình, ngờ ngợ. Nhanh chóng hạ lệnh:
“ Toàn bộ xuất phát.”
Được lệnh, nhanh chóng một Hạm đội có mặt. Nói cho oai nhưng thực ra chỉ có năm thuyền Mông Đông, hai chiếc thuyền Hải tặc được tu sửa và hơn 10 thuyền ngư dân được xây mới. Khi còn cách mục tiêu 2km, từ ống nhòm Hoàng Ái Quốc đã nhận ra lá cờ kia là Hà Lan. Mà theo hiểu biết sơ bộ của hắn về lịch sử thì rất có thể kia là tầu buôn của Công Ty Đông Ấn Hà Lan( VOC), bỗng một ý nghĩ táo bạo hiện lên. Hoàng Ái Quốc quay sang nói nhỏ. Hoàng Nam gật đầu rời đi. Không lâu, một tên thám báo chèo thuyền kề sát, cao giọng
“ Các ngươi đã đi vào vùng lãnh hải Đại Việt. Nếu không rời đi, chúng ta sẽ lập tức xử bắn.”
Do bất đồng ngôn ngữ, không nghe hiểu nhưng từ hành động và đám thuyền phía xa, có lẽ kẻ đến không thiện, Depay – thuyền trưởng, lập tức cho người dùng cử chỉ để giải thích, nhưng thám báo của ta vẫn kêu gào., Depay – thuyền trưởng, nôn nao:
“ Chết tiệt, đúng là không may. Bao giờ thuyền có thể sửa xong.”
Một tên lính người lem nhem, đáp:
“ Thưa Thuyền trưởng, nhanh nhất cũng phải một tiếng nữa.”
Depay nhìn sang 1 gã lính, quát:
“ Ngươi xuống đàm phán xem. Kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.”
Van - Beck ngơ ngác đi xuống. Không bao lâu được người của ta đưa vào. Hoàng Ái Quốc dùng giọng Anh hỏi:
“ Các ngươi là ai? Tại sao đi đến đây?”
Tưởng rằng phải chết, không ngờ có người nghe hiểu. Van - Beck vội vã nói:
“ Thưa đại nhân, chúng tôi là thuyền thuộc VOC, trên đường đi buôn bán lụa là thì gặp bão, dù tránh thoát, nhưng cũng hư hỏng, nên đang dừng lại để sửa chữa.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu:
“ Trên thuyền có bao người, có bao nhiêu pháo?”
Dù không rõ tại sao hỏi kĩ vậy, nhưng Van - Beck biết không nói sẽ chết, nên vì mạng sống, thành thật đáp:
“ Thưa đại nhân, trên tầu có khoảng 20 pháo, và 100 người. Nhưng chiến đấu chỉ có khoảng 20 người, đều được trang bị súng điểu thương..”
Hoàng Ái Quốc nghe xong, trong lòng vui sướng, cảm thấy một miếng mồi ngon tới, mỡ dâng miệng mèo không ăn hơi phí. Sắc mặt đổi sang hung tợn, đá thẳng bụng Van - Beck, tức giận:
“ Chết tiệt. Các ngươi chính là gian tế của nhà Minh. Các ngươi muốn mua chuộc ta, để xâm nhập do thám tình hình, nếu tốt sẽ nhân lúc Đại Việt nội loạn, điều đại quân xâm lấn.”
Cả đám vừa không nghe hiểu, giờ thấy Hoàng Ái Quốc nói thế, lăm lăm cầm dao, quát:
“ Chết tiệt. Xin Chủ nhân cho tôi giết.”
“ Đám người Hán này phản san phẳng, không cho cỏ được mọc.”
“ Giết..giết..”
Hoàng Ái Quốc nhìn phản ứng trong lòng hài lòng, sai Hoàng Kha dẫn Van - Beck còn đang ngơ ngác rời đi, xong cao giọng:
“ Năm xưa, Thái Tổ sau khi đánh đuổi giặc Minh, từng vì muốn ‘Đem đại nghĩa để thắng hung tàn,/ Lấy chí nhân để thay cường bạo.’ tha cho 10 vạn tù binh. Nhưng dã tâm của bọn chúng không bao giờ thay đổi, chúng lại muốn xâm chiếm nước ta một lần lữa. Cái cảnh 'Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn,/Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ./Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế,/Gây thù kết oán trải mấy mươi năm./Bại nhân nghĩa nát cả đất trời,/Nặng thuế khóa sạch không đầm núi./ Người bị ép xuống biển dòng lưng mò ngọc, ngán thay cá mập thuồng luồng./Kẻ bị đem vào núi đãi cát tìm vàng, khốn nỗi rừng sâu, nước độc./Vét sản vật, bắt dò chim sả, chốn chốn lưới chăng,/Nhiễu nhân dân, bắt hươu đen, nơi nơi cạm đặt./Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ,/Nheo nhóc thay kẻ góa bụa khốn cùng./Thằng há miệng, đứa nhe răng, máu mỡ bấy no nê chưa chán ;/Nay xây nhà, mai đắp đất, chân tay nào phục dịch cho vừa./Nặng nề những nổi phu phen,/Tan tác cả nghề canh cửi./Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,/Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi.' các ngươi có muốn một lần lữa hiện hữu?"
" Không. Không." Toàn bộ đồng thanh đáp.
Hoàng Ái Quốc gật đầu tiếp:
" Đúng vậy, chúng ta không thể nhẫn nhịn, chúng ta không muốn bị đô hộ, chúng ta phải đứng lên. Toàn bộ cầm lên vũ khí, theo ta xông lên bắt chúng lại. Tra khảo, qua đó sớm tìm cách đối phó với kế hoạch."
Nghe lời nói, toàn bộ tướng lính, ánh mắt đỏ ngau, hô vang:
“ Giết! Giết! Vì hạnh phúc muôn dân. Vì Đại Việt muôn năm.”