Theo lệnh, đoàn thuyền quay đầu trở lại. Có lẽ trời cũng giúp, nên đúng lúc trời trước cơn bão, nhưng sóng yên biển lặng. Chẳng mấy chốc, đã nhìn thấy bóng thuyền Hải tặc ở phía xa. Ước lượng chỉ còn 1km, đây cũng là tầm xa nhất mà pháo có thể bắn (Tầm hiệu quả pháo thời này chỉ khoảng 300-400m), Hoàng Ái Quốc nhẹ giọng:
“ Dừng ở đây thôi.”
Dứt lời, lôi từ dưới chân lên 3 gói pháo. Bên ngoài bọc giấy đủ sắc mầu đã được tẩm sáp, việc này nhằm tránh cho nước thấm vào. Thấy đám người hiếu kỳ, Hoàng Ái Quốc cười:
“Đây là Thần khí truyền đời của Hoàng tộc, từng được Thái Tổ đánh cho giặc Minh hoảng sợ. Nay ta để các ngươi được chiêm ngưỡng. Ai dám.”
Hoàng Kha cung kính:
“ Thưa Chủ nhân, thần xin được nhận trọng trách cao cả này.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu, đưa qua, đồng thời hướng dẫn sử dụng. Không lâu, Hoàng Kha nhảy xuống dưới mặt biển, ôm theo tấm ván mỏng, tiến lên. Nhìn bóng người biến mất trong làn nước. Hoàng Ái Quốc tiếp:
“ Hoàng Tiến, ngươi dẫn 20 người lên bờ. Kẻ nào chạy lên, tiến hành chặn giết.”
“ Vâng.” Hoàng Tiến đáp.
*
Thời gian lặng lẽ trôi, dưới làn nước lạnh căm căm, Hoàng Kha phải mất một thời gian mới áp sát, khẽ hít thở 1 hơi, bắt đầu chậm bóc lớp vỏ. Một gói bột đen hiện ra. Hoàng Kha dùng nhựa thông bám dính thân tầu. Xong xuôi, đặt 1 dây cháy chậm lên tấm ván, châm lửa, nhìn mọi thứ hoàn hảo, Hoàng Kha lặn xuống thật sâu, chậm rãi tiến ra xa. Quả không phụ lòng người, một tiếng nổ lớn vang lên: “ Ầm…Ầm..ầm.” Làn khói đen kín trời, thân gỗ bị thủng 1 lỗ, nước ào ào tràn vào, chậm rãi chìm xuống. Đến lúc này đám Hải tặc mới bàng hoảng tỉnh giấc, tiếng la thất thanh vang lên:
“ Địch tập, địch tập.”
Sống giữa lằn ranh sự sống và cái chết nhiều lần, dù có bất ngờ, Mạc Kính phản ứng vô cùng nhanh, nhìn đám người đang náo loạn, quát:
“ Ồn ào gì? Châm đèn lên, sẵn sàng chiến đấu?”
Nhưng vừa dứt lời, bốn thuyền Mông Đông của ta lập tức bắn một cơn mưa tên. Đội hình vừa chuẩn chỉnh lại náo loạn. Mạc Kính chật vật dùng dao đón đỡ. Âm thanh của vũ khí va chạm vang lên những tiếng ‘Keng..keng..” đinh tai nhức óc. Vài kẻ không may mắn ngã xuống, máu tươi bắt đầu đổ. Nhìn vậy, cảm thấy chấn áp đã được. Hoàng Ái Quốc lớn tiếng:
“ Các ngươi đã bị bao vây, mau chóng đầu hàng, ta sẽ cho hưởng khoan hồng. Không giết.”
Lời nói như nước đổ đầu vịt, Mạc Kính khẽ liếm giọt máu trên mép, ánh mắt dữ tợn:
“Haha. Thú vị, người đâu, theo ta giết..”
Vừa nói, vừa thi nhau nhảy xuống, muốn toan lợi dụng sự thông thạo dưới nước để chém giết, nhưng Hoàng Ái Quốc sớm lường trước, cười:
“ Phương án B.”
Các thuyền chậm rãi lui ra, vừa đi vừa dùng hiệu ứng đòn bẩy ném những thùng dầu nhỏ xuống, đồng thời một loạt tên ra. Cả mặt biển bừng cháy. Cả đám lặn bên dưới không biết, vừa ngoi đầu hít thở thì đã bị dầu bao chìm, lửa bao trùm, trong lúc hoang mang thì bị tên đâm trúng, những tiếng kêu than vang lên. Máu dần đỏ 1 vùng biển. Quân ta tiếp tục xa luân chiến. Hoàng Ái Quốc nhìn cảnh tượng trước mặt, than:
“ Tội gì phải thế chứ. Mạng cũng chỉ có một, sống không tốt ư. Các ngươi cũng không có một mình mà còn có gia đình? Các ngươi có nghĩ tới không?”
Lời nói, cùng cái lạnh, máu toàn bộ thấu vào thẳng tâm can, nhất là cánh mà hắn ký thác, khi để Mạc Kha dẫn người đổ bộ, vừa còn động tĩnh, nay đã im lặng, có lẽ đã không còn. Chết thật nhiều, mà tới sợi tóc của quân địch còn không thể động tới, Mạc Kính cảm thấy tuyệt vọng, so với trận đánh với Họ Trịnh năm xưa, càng tuyệt vọng hơn. Biết tiếp tục cũng chỉ có chết, Mạc Kính nói:
“ Những điều ngươi nói là thật. Chúng ta đầu hàng, ngươi sẽ tha.”
Hoàng Ái Quốc đáp:
“ Người Việt nói được làm được. Không tin, ta mượn trời, mượn đất chứng giám. Một khi các ngươi đầu hàng, không có dị tâm. Ta sẽ tha mạng.”
Nghe lời nói, cùng cảm nhận được sự chân thành. Mạc Kính nhìn xung quanh:
“ Buông vũ khí xuống. Quỳ gối. Chúng ta hàng.”
Sớm chán nản, cả đám được lệnh vội vã làm theo. Nhìn mọi thứ thành, Hoàng Ái Quốc khẽ buông lỏng:
“ Ngươi cho người lên tiếp nhận. Đám này chia lẻ ra.”
“ Vâng.” Hoàng Kha đáp.
*
Rất nhanh mọi việc được sắp xếp. Hoàng Kha tiến lại:
“ Thưa chủ nhân. Chúng ta tóm được 2 thuyền cùng 70 tên. Bên ta bị thương nhẹ 15 người.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu, rồi đi tới hỏi thăm. Thấy vết thương thật không sao, động viên vài câu, rồi đi đến mũi thuyền. Khác với lúc chiều, giờ ánh mắt ai nấy đều vô cùng sùng bái. Hoàng Ái Quốc cao giọng:
“ Đây chỉ là bước đầu. Tương lai chúng ta sẽ còn trải qua những chiến thắng vang dội hơn nữa. Không lâu, chúng ta noi gương Việt Quốc Công Lý Thường Kiệt đem quân san bằng thành Tống, Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn dùng tài đánh sợ giặc Mông – Nguyên…Đưa lá cờ Đại Việt tung bay trên khắp mọi nẻo đường, dòng máu Việt đứng trên đỉnh cao của thống trị, dân tộc Việt được ăn, được học, được hưởng cuộc sống hòa bình, vui vẻ..”
“ Chủ nhân anh minh..chủ nhân anh minh.” Toàn bộ đồng thanh. Hoàng Ái Quốc nhẹ gật đầu, tiếp:
“ Chúng ta có vài người bị thương cần trị liệu càng sớm càng tốt, mặt khác, ta nhìn trời thì đoán bão sắp tới, mà Quất Lâm cách nơi đây cũng không phải quá xa. Chúng ta cố gắng đêm nay, đi tới đó, rồi nghỉ ngơi cả thể.”
“ Vâng.” Toàn bộ đồng thanh, sau đó mỗi người thay phiên chèo. Khi trời vừa sáng sớm, đã cập được bờ biển. Nhìn bãi cát vàng miên man, Hoàng Ái Quốc chút bần thân, nhớ tới sự phồn hoa của 1 thành thị ven biển.
*
Khi đang ngơ ngác thì một đám hơn 50 người mang vũ khí bước tới, Hoàng Kha lập tức lạnh giọng:
“ Dàn trận, bảo vệ chủ nhân.”
Dù có chút rời rạc, nhưng cả đám vô cùng chỉnh tề, ai ai ánh mắt đầy ngoan lệ. Chỉ cần Hoàng Ái Quốc có lệnh, sẵn sàng xông vào ăn tươi, nuốt sống. Người trước mắt thấy vậy, ra hiệu phía sau lui lại, một mình tiến tới quỳ gối:
“ Tham kiến Thái tử, thần là Nguyễn Đình Thế, đến tiếp ứng. Xin lỗi đã để người chờ lâu.”
Hoàng Ái Quốc giật mình, nhớ ra quả là có hẹn. Đám này ở đây, có lẽ đã đợi từ chiều hôm qua, vội tiến lên nâng đỡ, nói:
“ Thật vất vả rồi. Đứng lên đi. Trên đường gặp chút Hải tặc, may không sao.”
Chỉ vài câu đơn giản, nhưng khi Nguyễn Đình Thế nhìn phía xa đám người bị bắt, lòng giật mình vừa thấy may mắn vừa nể phục. Trong đó hắn nhận ra Mạc Kính, kẻ với số lượng hơn 100 người, cướp phá xung quanh đây. Nhiều lần quân Diễn Châu từng truy bắt mà không thành. Nguyễn Đình Thế đáp:
“ So với Thái Tử, vất vả này không đáng là bao. Vì sự nghiệp Phục Hưng nhà Lê. Chúng thần nguyện đầu rơi máu chảy.”
Hoàng Ái Quốc mỉm cười, nói vài câu. Sau giao cho Hoàng Kha tìm nơi leo thuyền và canh giữ. Còn lại dẫn đám tù binh cùng những người khác, theo chân Nguyễn Đình Thế tới trang viên đã định sẵn. Nơi này cách biển cũng không quá xa, đi mất khoảng 30 phút có thể tới, rộng chừng 1 ha. Xung quanh trồng cây ăn quả, có 20 người hầu hạ. Bước vào trong, nhìn bàn tiệc sớm đã lạnh ngắt, Nguyễn Đình Thế ngượng đáp:
“ Để thần sai người đi nấu món khác.”
Hoàng Ái Quốc lắc đầu:
“ Buổi đầu gian khó. Tiết kiệm là thượng sách. Mà ta đã trải nghiệm cuộc sống thường dân, nên sau đừng quá câu nệ. Có gì ăn nấy.”
Vừa nói vừa ngồi dùng bữa để thưởng thức, xuýt xoa khen ngợi. Nhìn vậy, mọi người cũng ngồi xuống theo. Dù nguội, nhưng ai cũng cảm thấy ấm đến lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT