Trời trở lạnh, nên dù đã gần trưa nhưng Hoàng Ái Quốc vẫn cuộn mình trong chăn. Đang thích thú, thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa dữ dội, Hoàng Ái Quốc giọng bực dọc, quát:

“ Có chuyện gì? Sáng sớm không để yên cho người khác ngủ ư?”

Hoàng Tài hốt hoảng:

“ Anh…anh dậy mau. Thái Tử đã gặp chuyện.”

Nghe xong, Hoàng Ái Quốc đâu còn vẻ uể oải, hốt hoảng chạy ra mở cửa:

“ Cái gì…cái gì…nói mau cho ta.”

Hoàng Tài chậm rãi nói đầu đuôi:

“ Thưa anh, hôm qua Thái Tử vừa trở lại phủ, lập tức cho người điều tra. Nhưng trong khi còn chưa giải quyết ổn, thì một nhóm quân lính đã bao vây phủ. Trong lúc hốt hoảng, vội trèo tường trốn vào Tử Cấm Thành. Quân lính dù không dám xông vào, nhưng đã canh giữ nghiêm mật các cửa. Sợ là Thái Tử dù có cánh cũng khó thoát.”

Hoàng Ái Quốc ngồi sụp xuống đất, than:

“ Chết rồi…ta hại nhà Lê rồi.”

Xong xuôi, lập tức để Hoàng Tài đi chuẩn bị xe ngựa. Đúng lúc này, Thanh Hà thấy cửa phòng đã mở, vui vẻ cùng Tiểu Ý, mang theo đồ ăn tới. Hoàng Ái Quốc dù vội, nhưng không để nàng lo lắng, dưới giúp đỡ của Tiểu Ý, vệ sinh cá nhân, rồi chậm rãi thưởng thức bánh, vừa ăn vừa khen:

“ Bánh nàng làm rất tốt, ngọt và mềm. Ta muốn ngày nào cũng có thể thưởng thức.”

Thanh Hà khuôn mặt đỏ ửng, trong lòng vui thú. Nhân lúc này, Hoàng Ái Quốc vuốt ve bàn tay, nói:

“ Lát nữa, ta qua phủ của Ôn đệ, xong ra thẳng ngoài thành, chúng ta nghỉ chân tạm ở Trang viên. Xong sẽ đi để du ngoạn. Nàng cùng Tiểu Ý dọn đồ giúp ta, xong đi trước.”

Thanh Hà có chút hồ nghi, nhưng cũng không hỏi, nhẹ gật đầu:

“ Vâng.”

Đợi bóng người rời xa, Hoàng Ái Quốc sắc mặt khó coi, bước lên xe ngựa, tới phủ Dương Quốc Công. Vừa vào, đã thấy Đào Duy Từ và Nguyễn Ôn sắc mặt âm trầm, thở dài:

“ Chuyện xảy ra, hai người đều rõ. Cảm thấy thế nào?”

Đào Duy Từ đáp:

“ Chúng ta đã xem nhẹ sự quả quyết, cùng cái tầm của Trịnh Tùng. So với Trịnh Kiểm, hắn hơn rất nhiều. Sợ là nhân việc này sẽ ép Hoàng Thượng ban Vương. Còn Thái Tử không chết, nhưng cũng sẽ bị giam lỏng:”

Nguyễn Ôn trầm ngâm:

“ Vậy chúng ta, giờ phải làm thế nào. Thái Tử, chính là nước cờ ẩn, cái cớ để dựng cờ. Mất đi, mọi sự đều đổ sông đổ biển.”

Hoàng Ái Quốc thở dài:

“ Đi nước nào hay nước ấy vậy. Trước em qua phủ Hoàng Quốc Công, nhanh chóng xúc tiến vụ hỏi cưới Quận Chúa Ngọc Trinh. Còn ta cùng anh Từ, tìm cách để cứu Thái Tử ra. Cùng lắm là cướp ngục.”

Mấy người bàn tán thêm, bắt đầu chia ra hành động.

*

Tử Cấm Thành, thống lĩnh Cấm Vệ Quân, Trịnh Thành đang vây bên ngoài, thì vua Thế Tông bước ra, lạnh giọng:

“ Các ngươi đây muốn làm gì? Muốn tạo phản giết vua ư?”

Mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng nếu bị chụp mũ, Trịnh Thành cũng sợ mình sẽ bị làm đao tế sống, vội cung kính:

“ Hạ thần chỉ vâng mệnh Thái Uý, Trường Quốc Công, đến mời Thái Tử qua phủ trò chuyện. Nếu Thái Tử ra, mình lập tức sẽ rời đi.”

Vua Thế Tông hừ nhẹ:

“ Ngươi bảo Trường Quốc Công đến đây, có chuyện gì ngồi vườn Thượng Uyển tâm sự.”

Trịnh Thành nhìn thái độ quả quyết, đành đáp:

“ Vâng, để hạ thần chuyển lời.”

Nói xong, rút bớt vội quân. Nhìn vậy, vua Thế Tông trở vào. Không lâu, Trịnh Tùng đích thân có mặt, và tất nhiên không có sự ngăn cản nào. Trong vườn Thượng Uyển, vua Thế Tông nói:

“ Việc Trẫm ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn có công rất lớn của ngươi. Chính vì thế, từ trước tới nay, ngươi làm gì trẫm chưa từng xen. Hôm nay, lần đầu trẫm muốn ngươi tha cho Từ nhi một mạng. Lời hôm qua cũng chỉ là do uống quá nhiều.”

Trịnh Tùng cười lớn:

“ Hoàng Thượng người cả nghĩ rồi. Thần cũng chỉ muốn gặp Thái Tử tâm sự chút chuyện, chẳng qua là bọn hạ nhân làm quá.”

Dứt lời, đưa qua một tờ biểu, tiếp:

“ Ban đầu, thần biết Thái Tử là người phong hoa tuyệt đỉnh, xuất khẩu thành thơ. Định nhờ Thái Tử xem trước, bổ cứu xong mới trình lên. Nhưng nay ở đây, thần đưa luôn cho Hoàng Thượng. Chúng là kế hoạch cải cách. Mời người thưởng lãm.”

Vua Thế Tông cầm lấy xem xét, tay run run, nói:

“ Tốt. Trẫm sẽ sớm quyết định. Nếu không có chuyện gì. Ngươi cho người lui. Để lời bàn tán ra vào, thế gian nghị luận. Họ nhà Mạc lại thừa cơ.”

Trịnh Tùng cung kính:

“ Hoàng Thượng anh minh.”

Sau đó rời đi. Không còn có ai, Lê Duy Từ quỳ gối:

“ Phụ Hoàng, con xin lỗi, con đã biết tội. Không biết tên gian tặc đó muốn làm gì?”

Vua Thế Tông ánh mắt kiên định, xoa đầu:

“ Việc này là cơ mật, khi nào đúng dịp, con sẽ biết. Mà mai con theo ta lên trầu. Dù có chuyện gì cũng cúi đầu. Còn mạng là còn tất cả.”

Lê Duy Từ còn định nói đã được Cấm Vệ Quân đưa về phủ. Trong không gian cô quạnh, Lê Nam - bóng đen luôn lấp sau, mở miêng:

“ Hoàng Thượng, tờ biểu đó là thứ đại nghịch bất đạo, người muốn đồng ý ư?”

Thế Tông thở dài:

“ Ta là kẻ nhu nhược. Cha chết, anh chết cũng bo bo giữ mình. Giờ con ta chết, nếu ta không ra tay, thì thế gian sẽ cười ta. Còn ngươi xem, Trịnh Tùng làm thế, có ai dám đứng ra can ngăn không, cả triều đình sớm đã là của họ Trịnh. Dù ta không chấp nhận, hắn sẽ cũng có cách để điều đó thực thi. Chủ động hơn bị động, theo cách này, ít ra nhà Lê sẽ vẫn an vị ở đỉnh cao quyền lực, dù chỉ là lý thuyết. Con cháu nhà Lê hưởng phúc ấm muôn đời. Cũng coi như là điều ta làm đáng giá nhất trên đời.”

Lê Nam lặng thinh, vua Thế Tông tiếp:

“ Ngươi là người trung nhà Lê, cũng là người ta có thể tin tưởng nhất lúc này. Ta sẽ tìm cách để Từ nhi thay vì giam lỏng sẽ phế làm bình dân. Trịnh Tùng lúc này sẽ không ra tay, nhưng đại nghiệp thành, hắn sẽ cho người truy sát, nhổ cái gai trong mắt. Ngươi phải tìm cách nhanh chóng đưa Từ nhi đi xa nhất có thể, đừng cho hắn cơ hội báo thù. Còn Tân nhi, sẽ lại giống tình cảnh năm xưa của ta, ngoan ngoãn hưởng thụ cuộc sống nhung lụa, giống 1 bậc Vương công, Vương giả.”

Lê Nam nghe xong, đáp:

“ Thần tuân lệnh. Dù có chết cũng sẽ làm.”

*

Sáng ngày hôm sau, buổi chầu được tổ chức. Văn vó bá quan có mặt đông đủ. Vua Thế Tông vừa có mặt thì Ngự Sử Đài đã nhao nhao cáo tội:

“ Thưa Hoàng Thượng, tình cảnh đất nước còn rối ren, họ Mạc quấy phá, giặc cướp nổi lên khắp nơi. Điều cần nhất lúc này là sự yên bình, nhưng Thái Tử nghe lời xàm ngôn, bị kẻ xấu lợi dụng. Muốn phá hỏng sự nghiệp mà bao tướng lính con dân gây dựng. Mong Hoàng Thượng trị tội.”

Một người khác tiếp:

“ Đúng vậy, hôm qua Hình bộ đã điều tra, Thái tử nuôi 1000 tư binh, muốn cướp ngôi đoạt vị.”

Nghe xong, cũng nhìn chứng cứ được đưa lên, Vua Thế Tông lòng đắng chát, quát lớn:

“ Lê Duy Từ, ngươi đã biết tội.”

Lê Duy Từ nghe vậy, quỳ sụp xuống, cúi đầu. Vua Thế Tông tiếp:

“ Ngươi đã phạm tội lớn, chết cũng không hết. Nhưng nể tình ngươi là con trẫm, có công lao trong nhiều cuộc chinh phạt, trẫm phế ngươi thành thường dân, đời đời cũng không thể về Kinh thành.”

Trịnh Tùng muốn nói nhưng vua Thế Tông đã cầm thanh gậy bẻ gẫy. Biểu hiện là cùng lắm đồng quy vu tận. Trịnh Tùng lòng không vui, nhưng đành vội vàng quỳ sụp:

“ Hoàng Thượng anh minh!”

Bá quan văn võ đành làm theo, tiếng hô:

“ Hoàng Thượng anh minh!” Vang vọng.

Vừa quyết định xong, lệnh lập tức được thông cáo. Trong buổi chiều, Lê Duy Từ trong trang phục như ăn mày bị đuổi ra khỏi phủ. Một góc tối, ngồi trên xe ngựa, Hoàng Ái Quốc nói:

“ Ôn đệ, đợi cưới xong Quận chúa, lập tức rời đi. Ta cùng Từ huynh đi trước.”

Nguyễn Ôn cúi đầu:

“ Hai huynh đi đường bảo trọng. Hẹn gặp ở Quất Lâm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play